Vô Tận Đan Điền

Chương 963: Thí luyện chấm dứt (1)



Dù thế nào nàng cũng không thể nghĩ ra được, vì sao người trước mắt này vừa mới nhìn thấy nàng đã nguyện ý làm ra tất cả mọi chuyện. Cho dù có mất mạng thì hắn cũng sẽ không tiếc.

Loại tình cảnh này cũng không phải bởi vì sắc đẹp, lại càng không phải là xúc động, mà là phát ra từ tình cảm trong lòng. Như là thân nhân, như là bạn bè, càng giống tình lữ gắn bó sinh tử vậy!

- Kiếp trước... Thật sự có kiếp trước hay sao?

Lẳng lặng nhìn thiếu niên ở trong ngực, cả người Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng có chút trống rỗng. Dường như nàng đã rơi vào trong tâm tình nào đó, không biết qua bao lâu mới khẽ thở ra một hơi, dùng thanh âm cơ hồ không có ai nghe được chậm rãi nói ra.

- Kỳ thật, ngươi có biết không? Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta cũng đã cảm thấy quen thuộc như vậy. Huyết mạch cũng đang hưng phấn mà nhẹ nhàng run rẩy, giống như là... Kiếp trước, chúng ta thật sự có duyên với nhau!

Từ lần đầu tiên Đạm Đài Lăng Nguyệt nhìn thấy thiếu niên này trước mắt cũng đã cảm thấy dường như song phương đã quen biết nhau từ trong tối tăm. Cũng chính là bởi vì như vậy cho nên nàng mới đồng ý để hắn đi theo phía sau mình. Lại còn ra tay ngăn cảm đám người Tiêu Lăng vây công, mới đồng hành cùng hắn...

Loại cảm giác này từ đâu mà đến, lại vì sao mà đến, nàng cũng không biết. Thế nhưng nàng biết rõ, thiếu niên này xuất hiện đã triệt để làm rối loạn đạo tâm trầm ổn như băng của nàng.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tay vung lên, một cái cung điện cực lớn đột ngột xuất hiện ở trước mặt hai người. Đem trận pháp của Tiêu Lăng trấn áp xuống phía dưới.

Đối mặt với cung điện trấn áp, đại trận uy lực vô cùng giống như là khí cầu bị nghiền nát. Phanh một cái đã tiêu tán, không có để lại một chút dấu vết nào.

Sưu!

Không nhìn tới đại trận đã bị cung điện nghiền áp, Đạm Đài Lăng Nguyệt mang theo Nhiếp Vân và Tiểu Long nhoáng một cái đã rơi vào bên trên bệ đá trong quần thể cung điện.

Ông!

Đáp xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt vào trên trán Nhiếp Vân, một đạo quang mang trắng nõn lập loè, ma khí nhộn nhạo trên người hắn giống như đã bị thứ gì đó áp chế vậy. Đã không còn vẻ táo bạo như trước nữa. Thậm chí ngay cả Kim Cương lưu ly thể đang đối kháng với ma khí cũng vận chuyển chậm chạp đi không ít. Giống như tùy thời cũng có thể lần nữa trở nên yên lặng.

Trong cơ thể không có xung đột, hít thở của Nhiếp Vân dần dần trở nên vững vàng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, giống như đã tiến vào giấc ngủ say vậy.

Nhìn thiếu niên trước mắt vừa mới ngủ đã giống như trở thành một đứa trẻ không lớn, thế nhưng lại vẫn mê người như vậy. Tâm cảnh không hề bận tâm của Đạm Đài Lăng Nguyệt xuất hiện một chút rung động.

- Có lẽ ngươi đã thật sự trải qua kiếp trước, chúng ta cũng đã thực sự cùng nhau trải qua kiếp trước... Chuyện này có khả năng là vậ mệnh của ta.

Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, mang theo tâm tư nhẹ nhàng khó đoán của nàng.

- Sao ngươi lại hộc máu chứ?

Vừa mới dứt lời thì đã chợt thấy Tiểu Long bên cạnh dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua mình. Đôi mắt to không ngừng chớp chớp.

- Ha ha!

Nghe thấy lời của Tiểu Long. Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ cười một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện ra có một tia máu tươi chậm rãi từ trong khóe miệng tràn ra.

- Ta không sao! Có lẽ ngươi hẳn là một đầu Ngũ Trảo Kim Long a!

- Ngươi có thể nhìn ra?

Tiểu Long sững sờ nói:

- Ta còn tưởng rằng ta đã ngụy trang vô cùng tốt a.

- Quả thực ngươi ngụy trang rất tốt, thế nhưng ta có thể từ trong cơ thể ngươi cảm nhận được huyết mạch thuần khiết mà chỉ có Ngũ Trảo Kim Long mới có thể có.

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói, lại nhẹ nhàng nói tiếp:

- Chuyện ngày hôm nay, ngươi có thể không nói cho hắn được không?

- Chuyện ngày hôm nay? Đương nhiên là có thể!

Tiểu Long ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau khi suy nghĩ một chút lập tức gật gật đầu.

- Nếu như hắn muốn hỏi, ngươi cứ nói là ngươi cứu chúng ta đi ra, được chứ?

Đạm Đài Lăng Nguyệt tiếp tục nói.

- Được rồi, bất quá nhiều như vậy ta không nhớ được. Hắn là ba ba của ta, nếu như ngươi là mẫu thân của ta thì ta sẽ nghe lời của ngươi.

Tiểu Long nói.

- Mẫu thân?

Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ảm đạm.

- Ta cũng muốn làm mẫu thân, bất quá... Thời gian của ta không còn nhiều lắm, chỉ hi vọng sau này ngươi sẽ chiếu cố hắn cho tốt.

- Được!

Dường như Tiểu Long có chút nghe không hiểu ý của nàng, bất quá đối với chuyện chiếu cố ba ba mà nói, nó vẫn tương đối lành nghề. Vì vậy lúc này mới vội vàng nhẹ gật đầu.

Nếu như để cho Nhiếp Vân biết rõ trong lòng tiểu tử này nghĩ cái gì, nhất định hắn sẽ trực tiếp thổ huyết mà chết. Mới vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã bị tiểu tử này chiếu cố tới chết. Không ngờ lúc này lại còn còn ra vẻ nghĩa khí đáp ứng như vậy.

- Ha ha!

Thấy Tiểu Long đã đáp ứng, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Cũng không biết nàng nghĩ cái gì mà ôm đầu gối ngồi ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về phương xa, hai mắt giống như muốn nhìn qua vô số tầng không gian, nhìn thấy cái gì đó.

Không biết qua bao lâu, lúc này nàng mới đứng dậy.

- Hắn sắp tỉnh, đừng quên lời của ngươi.

- Được!

Tiểu Long gật gật đầu.

Sưu!

Thấy nó gật đầu, tay của Đạm Đài Lăng Nguyệt vẽ một cái, nước biển trước mặt lập tức xuất hiện một cái không gian không lớn. Hai người một rồng, lập tức bay vào trong, đồng thời cung điện cực lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, chui vào thân thể bên trong của nàng rồi biến mất không thấy.

- Ồ? Đây là nơi nào? Ta không chết?

Quả nhiên, nàng vừa mới làm xong tất cả mọi chuyện thì lông mày của Nhiếp Vân đã giật giật tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn một vòng, hai mắt chậm rãi sáng lên.

Vốn tưởng rằng lần này hôn mê hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng hắn không nghĩ tới không những không chết mà khí tức trong cơ thể cũng đã thông thuận hơn rất nhiều.Dường như hai loại công pháp Phật Ma chẳng những đã chấm dứt tranh đấu mà dường như còn có một tia dung hợp.

- Nàng... Không có sao chứ?

Trợn mắt nhìn thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đứng ở cách đó không xa, Nhiếp Vân cũng không quan tâm tới nội thị thân thể mà vội vàng nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, nữ tử biết rõ hắn quan tâm tới mình. Khóe miệng nàng nở nụ cười vui vẻ, lại khẽ lắc đầu.

- Không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Long, là ngươi cứu chúng ta đến đây hay sao?

Thấy nàng không có việc gì, lúc này Nhiếp Vân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nhìn về phía Tiểu Long.