Phong Vân Minh sĩ khí đại chấn, gương mặt của Nam Cung Tuấn thì giống như ăn phải con ruồi, mới vừa rồi còn cười nhạo, hiện tại trực tiếp vẽ mặt, hơn nữa còn cực kỳ vang dội.
- Ồ, a Sửu, ngươi đừng đi a? Không phải muốn cùng minh chủ của chúng ta so một chút sao? Sao minh chủ mới lộ công huân ra, ngươi liền muốn đi. Cũng quá không nể tình đi à nha!
Cảm thấy khó chịu đến cực điểm, đang muốn vụng trộm chạy đi, chợt nghe thanh âm của Trúc vang lên.
- Ngươi...
Nam Cung Tuấn không nghĩ tới hắn lớn tiếng như thế, sắc mặt càng thêm khó coi, rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Mình cũng thiệt là, sớm biết tiểu tử này biến thái như vậy, so với hắn làm gì? Đây không phải tìm tai vạ sao...
- Chớ đi a, đã sớm nhìn ra ngươi là gia hỏa không có can đảm, người xấu cũng thôi, lại còn mang tên Tuấn. Đần cũng chẳng có gì, lại luôn cảm giác mình lợi hại...
Trúc Âm lần nữa cười nói.
- Ha ha! Đúng a!
- Là chính bản thân hắn không biết tự lượng sức mình, dám so với minh chủ của chúng ta, lá gan thật lớn...
- Không phải gan lớn, mà là đầu bị cửa kẹp...
Nghe được Trúc Âm cười nhạo, người của Phong Vân Minh cũng cười ha hả.
Đối mặt mọi người cười nhạo, Nam Cung Tuấn không dám phản kháng, quay đầu chui vào đám người, không biết đi nơi nào.
Lần này không chỉ không thể báo thù, ngược lại khiến cho cả người hôi thối, xem ra sau này đừng nghĩ báo thù nữa, an tâm tu luyện a...
- Tốt rồi, đừng làm rộn. Đệ tử hạch tâm khảo nghiệm xong, các ngươi đi theo ta, hiện tại mang bọn ngươi lựa chọn ngọn núi của mình...
Thấy thành tích của Nhiếp Vân đáng sợ như thế, Viên Kim cũng cực kỳ khiếp sợ, bất quá lập tức trì hoãn qua, đánh gãy mọi người nhao nhao, nói.
Thành đệ tử hạch tâm, có quyền lựa chọn ngọn núi độc lập thuộc về mình, đương nhiên, cũng có thể hội tụ rất nhiều ngọn núi lại một chỗ, hình thành một sơn mạch cự đại để cho liên minh tụ tập chung một chỗ.
Đạt tới Pháp Lực cảnh thì có năng lực di sơn đảo hải, di động ngọn núi, đối với mấy cường giả Nạp Hư cảnh mà nói, không đáng là gì.
- Vâng!
Mọi người thấy trưởng lão lên tiếng, tất cả đều đình chỉ cười nhạo, đi theo phía sau Viên Kim ra ngoài.
Tuy Ngoại Thế Giới chỉ là không gian do đại năng dùng lực lượng bố trí ra, nhưng bên trong vô cùng rộng lớn, chỉ cần chọn được địa phương, kiến tạo ngọn núi sẽ cực kỳ nhanh.
- Đứng lại! Chúng ta là đệ tử Chấp Pháp đường, đặc biệt phụng mệnh đến điều tra một đệ tử có ý định mưu sát, kính xin Viên Kim trưởng lão phối hợp!
Nhưng vào lúc này, không trung đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, lập tức có bốn người bay tới.
Bốn người này ăn mặc trang phục thống nhất, giống như Đỗ Tuấn trước kia, xem xét liền biết là đệ tử Chấp Pháp đường.
- Có ý định mưu sát? Các ngươi muốn điều tra cái gì?
Viên Kim cũng không biết sự tình bọn người Tiêu Lăng tử vong, mày nhíu lại.
- Đệ tử hạch tâm Tiêu Lăng, Cát Hoan cùng với đệ tử Chấp Pháp đường Đỗ Tuấn, Trương Giác ở trong thí luyện lần này tử vong, chúng ta muốn cẩn thận điều tra!
Đệ tử Chấp Pháp đường kia mặt không biểu tình nói.
- Cái gì? Tiêu Lăng, Cát Hoan chết rồi?
- Cái này...
- Bọn hắn là nhân vật xếp hạng Top 10 của Phá Không tiềm lực bảng, thủ đoạn vô số, sao sẽ đơn giản tử vong như thế...
- Chẳng lẽ...
Nghe nói như thế, con mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân.
Tiêu Lăng, Cát Hoan cùng Vân Phong mâu thuẫn, tất cả mọi người biết rõ, ở Quỷ Vụ Minh Hải, mấy người này cũng đuổi theo hắn, sẽ không thực bị hắn giết chứ!
Nếu thật là như vậy, lá gan của Vân Phong này không khỏi cũng quá lớn đi, chẳng lẽ thực cho rằng thực lực của hắn có thể bỏ qua môn quy của Hóa Vân tông?
- Bốn đệ tử hạch tâm bị giết? Đây là đại sự, các ngươi tự tiện...
Viên Kim cũng hoảng sợ, vội vàng nói.
Đệ tử hạch tâm tiến vào Quỷ Vụ Minh Hải, sẽ không tồn tại mười ngày hạn chế, không thấy được bọn người Tiêu Lăng, hắn còn tưởng rằng đối phương chưa đi ra Quỷ Vụ Minh Hải.
Tuy Tiêu Lăng, Cát Hoan không giống Tang Hồng Y, Hồ Khuê, sau lưng có sư phụ Thái Thượng trưởng lão, nhưng cũng là nhân vật Top 10 của Phá Không tiềm lực bảng, chết một người có thể tạo thành oanh động, thoáng một phát chết hai cái, đã thuộc về tin tức bạo tạc.
- Vân Phong, bây giờ chúng ta hoài nghi ngươi đánh lén giết bọn người Tiêu Lăng, ra tay với đệ tử tông môn, tội ác tày trời, theo chúng ta đi Chấp Pháp đường!
Thấy Viên Kim trưởng lão đồng ý, đệ tử Chấp Pháp đường đi đầu hét lớn một tiếng, tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Ta ra tay với đệ tử tông môn? Các ngươi có chứng cớ gì?
Không để ý tới hắn nói, Nhiếp Vân hỏi.
Hóa Vân tông là danh môn chính phái, vô luận chuyện gì cũng chú ý chứng cớ, ở đáy biển đánh chết bốn người kia, làm hoàn mỹ vô khuyết, không có lưu lại chút chứng cớ nào, lường trước bọn hắn sẽ làm khó mình, nhưng thật không có cách nào.
Về phần Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ điểm... Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng xuất thủ, sao sẽ cho bọn hắn chứng cớ?
Lại nói nàng thân là đệ tử của Đông trưởng lão, cho dù cho những người này mười lá gan, cũng không dám làm gì nàng nha.
- Muốn giải thích, đến Chấp Pháp đường nói đi!!
Đệ tử chấp pháp này nhướng mày, khẽ nói.
- Ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, Chấp Pháp đường bảo ngươi đi qua, thì ngoan ngoãn cút qua cho ta, lại ở chỗ này nói nhảm, là ảnh hưởng công vụ, tự gây nghiệt, không thể sống!
Lại một đệ tử chấp pháp vẻ mặt âm trầm quát.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống.
- Lỗ tai ngươi điếc sao? Lập tức theo chúng ta đi, lại nói nhảm, cẩn thận...
Tên đệ tử chấp pháp kia rống to, bất quá tiếng hô của hắn còn không có chấm dứt, liền chứng kiến một bàn tay hung hăng tát qua!
BA~!
Thoáng một phát, khuôn mặt của hắn vặn vẹo, bay rớt ra ngoài, há mồm phun ra bảy tám cái răng.
Ra tay đúng là đệ tử hạch tâm bị hắn giáo huấn… Vân Phong.
- Ngươi cũng dám cải lời không đi Chấp Pháp đường?
Rầm ào ào!
Không nghĩ tới thiếu niên nói động thủ liền động thủ, không hề có dấu hiệu, tất cả mọi người giật nảy mình, đồng loạt chạy tới, vây Nhiếp Vân vào giữa, tràn đầy cảnh giác.
- Cải lời không đi Chấp Pháp đường? Ha ha, Chấp Pháp đường ta đương nhiên sẽ đi, bất quá, ta không thích có người hô to gọi nhỏ ở trước mặt ta!
Không để ý tới sát cơ trong mắt mọi người, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Minh chủ, không thể đi. Chấp Pháp đường vô cùng nguy hiểm, chỉ cần đi vào liền không có biện pháp đi ra...