Vô Tận Kiếm Trang

Chương 106: Vô tận sát đạo



Kiếm khí mang vô tân sát đạo, xơ xác tiêu điều nhằm vào tên Tư Đồ gia đệ tử, hắn lúc này có cảm giác đầu óc trống rỗng, ánh mắt nhìn thấy kiếm khí càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn hơn. Tâm trạng của hắn lúc này có cảm giác vô cùng sợ hãi, luống cuống.

Diệp Khuyết kiếm đạo, tên là vô tận sát đạo. Kiếm của hắn lúc này mang đến vô tận sát phạt, kiếm của hắn chính là cực đoan. Cách tu luyện của Diệp Khuyết so với Diệp Khổ bất đồng, Diệp Khổ tu luyện huyền khí chính là chịu đựng khổ ải, còn Diệp Khuyết tu luyện chính là kiếm sát đạo, mài luyện kiếm tu luyện vô tận sát khí, khi cầm kiếm hắn chính là ma quỷ làm cho người ta có cảm giác vô cùng sợ hãi.

Đây chính là Diệp Khuyết .

Đã trải qua vô số năm tháng chiến đấu sinh tử, vô số chém giết, khi đánh ra, kiếm của hắn lạnh như băng, đánh ra là một kích trí mạng. Từ trước đến nay không bao giờ để cho đối thủ thoát, một cánh tay của hắn mất đi là ở trong trận chiến đấu cùng với trung cấp mãnh thú, Thiên Độc Cổ Thiềm mà mất đi.

Trận chiến đấu ấy, hắn mất đi một cái cánh tay, trận chiến đấu ấy hắn kiệt lực lao đến giết chết hung thú. Ở trong tông môn, không có ai muốn là kẻ địch của hắn, ngay cả một số trưởng lão cũng không muốn cùng với hắn đối kháng. Lúc này, chỉ bằng một đạo kiếm khí, một đạo kiếm thế, nếu cùng cấp bậc so với hắn có được bao nhiêu người, khi ra tay hắn trực tiếp áp bức, ngay cả phản kháng cũng không có.

Mắt nhìn thấy tên Tư Đồ gia đệ tử lúc này sẽ phải chết oan chết uổng, thì đột nhiên có một tiếng tiếng hừ lạnh vang lên. Ở bên phía Tư Đồ gia, có một tên huyết y thanh niên xuất ra một đôi Kim Ngân sắc mang theo huyết quang xà hình giống như một chiếc dao găm bắn ra hóa thành hai đạo cầu vồng, trực tiếp hướng về phía Diệp Khuyết đâm tới. Lúc này người nào không nhìn thì căn bản thì không phát hiện được huyết quang chói mắt này đi tới đâu như cắt vỡ không gian, có người thực lực hơi thấp một chút phải che hai lỗ tai lại vì tiếng rít ghê người của nó.

Môt kích này như một con linh xà, hai thanh chủy thủ được điều khiển vô cùng linh hoạt như có linh tính, xoay tròn bay ở trên không trung, những tiếng kêu leng keng vang lên lạnh lẽo, lúc này đôi trủy thủ cũng đã va chạm với kiếm quang của Diệp Khuyết bắn ra thành những tia lửa, cây cối, thảm cỏ, toàn bộ bị đánh tan, làm cho người ta có cảm giác như là gặp phải một trận bão lớn vừa qua.

Va chạm vào nhau một cái, hai thanh chủy cũng ngay lập tức quay về, trông nó lúc này như hai con Kim Ngân xà, một lần nữa bay vào trong tay áo của huyết y thanh niên. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, trong cổ họng kêu ọc ọc một tiếng, như muốn phun ra một ngụm tiên huyết. Nhưng huyết y thanh niên này cắn răng đem khẩu máu huyết này nuốt ngược trở lại, hắn nhìn về phía Diệp Khuyết có ánh mắt vô cùng âm lãnh, đồng thời mang theo một tia vô cùng căm hận.

Mà đạo lục sắc cổ kiếm kia, bị hai thanh chủy thủ xà hình ngăn chặn lại, cũng bay về trong tay của Diệp Khuyết, sau đó cổ kiếm hóa thành một đạo lục cầu vồng, bay trở lại trên lưng của hắn. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thanh kiếm này có vỏ kiếm, thoạt nhìn giống như là một đoạn nhánh cây vặn vẹo đặc dị. Thanh kiếm này kiếm kỳ lạ cổ kính dị thường, ở giữa thanh kiếm khảm một viên bảo thạch màu đỏ, giống như con mắt của rồng.

Lúc này, Diệp Khổ vẫn đi nhưng bước đi kỳ dị, làm cho trái tim mọi người rung động. Lúc này mọi người mới thấy rõ, đội ngũ này có thực lực như vậy thì bên trong tứ đại thế gia chỉ có thể Thương Quan gia là có thể so sánh.

Lúc này đám thanh niên áo đen, trên cánh tay thêu một bông hoa hồng kỳ dị cũng không khỏi ánh mắt co rụt lại, mang theo một vẻ mặt ngưng trọng.

Còn tên thanh niên áo đen đứng ở một mình, tay áo bồng bềnh, nhìn Diệp Khuyết một cái, trong ánh mắt có vẻ ngưng trọng.

Diệp Khổ chầm chậm đi tới tên đệ tử Tư Đồ gia nói năng lỗ mãng kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó thản nhiên nói:

- Ngươi hãy quỳ xuống.

Tên Tư Đồ gia đệ tử như ỷ vào chỗ dựa, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi là thứ gì, lại muốn ta quỳ xuống.

Lúc này ngay cả tên huyết y thanh niên, cũng quay mặt nhìn về phía Diệp Khổ.

Diệp Khổ cũng không nói gì, hắn từ đầu đến cuối giống như một khúc cây khô, cho dù có kêu tên này quỳ xuống, nhưng tâm tình cũng không lộ ra một chút ba động nào cả, hắn không có binh khí, có lẽ hắn cũng không cần có binh khí, Diệp Khổ nhìn tên Tư Đồ gia đệ tử này, nói:

- Nếu ngươi có vũ nhục ta cũng không sao, nhưng vũ nhục Diệp gia, thì quả thật là đáng chết.

Lời vừa nói xong, ống tay áo của hắn phất ra một cái. Một cổ khí thế hào hùng như một ngọn núi lớn đột nhiên đánh ra, ầm, ầm, ầm vang lên thật lớn, tên Tư Đồ gia đệ tử kia không kịp phản ứng, cả người bắn về phía sau, ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi. Ngay lập tức có một gã Tư Đồ gia đệ tử chạy đến nâng đỡ hắn, khi sờ đến thì chỉ cảm thấy bàn tay mình sờ vào một chỗ mềm mại như bông, hắn vội ôm vào trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Khổ, thanh âm tràn đầy oán độc, nói:

- Ngươi thật là độc ác, không ngờ ngươi đã đánh cho hắn thành một phế nhân.

Dám người Tư Đồ gia cùng với tên huyết y thanh niên cũng ngây dại người ra nhìn về phía Diệp Khổ, đột nhiên bước lên một bước. Kim Ngân sắc song chủy lần nữa bay ra, hắn tiến lên một bước, nhìn về phía Diệp Khổ, lạnh lùng nói:

- Làm người không nên quá tuyệt đường, cũng nên lưu lại đường sống cho người khác.

Diệp Khổ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:

- Đã vũ nhục Diệp tông chính là vũ nhục Diệp Khổ ta, ta không giết hắn, bởi vì bây giờ chúng ta có quan hệ đồng minh, nếu không lúc này nó chỉ là một cỗ thi thể rồi.

Sắc mặt huyết y thanh niên đỏ bừng, hai tay nắm chặt, mọi người có thể nghe thấy xương ngón tay của hắn siết chặt kêu lên. Chỉ nghe thấy hắn lạnh giọng nói:

- Ngươi thật là cuồng ngông, ngươi dám đứng trước mặt Tư Đồ Xa phế bỏ đệ tử Tư Đồ gia, ngươi quả thật không coi Tư Đồ Xa ta vào mắt.

Diệp Khổ xoay người nhìn sang chỗ khác, bước đi từng bước hướng về phía đội ngũ Diệp gia đi tới, sau đó thản nhiên nói:

- Ta vốn không xem ngươi vào mắt.

Huyết y thanh niên vốn có chút kiêng kỵ, thì lần này hắn triệt để nổi giận, ống tay áo không có gió vô tự động tung bay, đôi Kim Ngân chủy bay về phía sau lưng Diệp Khổ sau đó, khàn giọng nói:

- Tốt lắm, không hổ là đệ tử Diệp gia. Bây giờ ta muốn thỉnh giáo ngươi, hãy đón chiêu song linh chủy của ta.

Lời nói vừa dứt, trong mắt của hắn hiện lên một vẻ oán độc, âm thầm múa Kim Ngân sắc chủy, đột nhiên hướng về phía sau lưng Diệp Khổ, vốn hai thanh chủy thủ này dùng ngàn năm hàn thiết rèn ra, vô kiên vô tồi, mắt thấy sắp đánh vào sau lưng Diệp Khổ, mà Diệp Khổ vẫn không coi huyết y thanh niên Tư Đồ Xa này vào mắt, hắn không nhị được nhìn ra một tia hận ý.

Nhưng lúc này, cước bộ Diệp Khổ bỗng nhiên dừng lại, hắn chuyển người quay lạ nhì hai thanh chủy thủ. Tư thế xoay người của Diệp Khổ làm cho mọi người có cảm giác như một pha quay chậm. Nhưng tốc độ của hai thanh chủy thủ này so với Diệp Khổ vẫn chậm hơn một chút. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chỉ thấy trên mặt hắn lúc này lộ ra một tia lạnh lẻo, khẽ hừ nhẹ một tiếng, mái tóc của hắn đột nhiên run lên, toàn thân, một cỗ khí thế đột nhiên tràn ra công kích vào đôi linh xà chủy. Lúc này đôi linh xà chủy dừng lại trên không trung không thể tiến lên được một bước nào nữa, mọi người lúc này có cảm giác toàn thân của Diệp Khổ được bao bọc một tầng lồng khí nhàn nhạt.

Sau đó, hắn vươn đôi tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy đôi chủy thủ sau đó nhẹ nhàng vung tay, lúc này có một đạo kim tuyến chợt lóe ra rồi biến mất sau một gốc cây đại thụ, một lúc sau có một tiếng vang thật lớn, gốc cây đại thụ đột nhiên sụp đổ xuống mặt đất. Mọi người nhìn lại thì phát hiện ra cây đại thụ này đã bị chấn thành bột phấn.

Sau đó, Diệp Khổ cũng không thèm để ý đến tên huyết y thanh niên này nữa, hắn cũng không quay đầu lại, sau đó như cũ bước đi những bước chân kỳ quái, bước từng bước, từng bước hướng về phía đám người Diệp Bạch. Còn tên huyết y thanh niên, sắc mặt lúc này lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt lóe ra nhìn về phía hai thanh Kim Ngân chủy sau đó được hắn thu vào trong tay áo. Nhưng hắn nhìn thấy hai thanh Kim Ngân chủy đã bị Diệp Khổ nhẹ nhàng bẻ gãy thành ba phần. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Khổ, lúc này toát ra một tia kính sợ, do dự, cuối cùng nhìn thấy Diệp Khổ đi về trong đội ngũ của mình, hắn cũng không dám tiến hành công kích nữa.

Lần này, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía đám người Diệp gia với ánh mắt có chút hả hê, cố tình xem náo nhiệt. Vốn bọn họ nhìn Tư Đồ gia không vừa mắt, lúc này thì hy vọng bọn họ lưỡng bại câu thương. Ở đây ai cũng hiểu, Diệp gia không phải tên cụt tay có kiếm chiêu kinh người kia là mạnh nhất, mà là tên thoạt nhìn như là tên nông dân này mới là Diệp gia đệ nhất cao thủ.

Nghe nói Diệp gia có một đệ tử huyền sĩ, có lẽ chính là hắn.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ áo tím đang đứng một mình ở bên sườn núi, có lẽ chỉ có thiên chi kiều nữ này mới có thể cùng với hắn đánh một trận sao.

Ngay khi vạn con mắt đang chờ đợi, thiếu nữ kia vẫn đứng yên bất động, sau đó nàng nhẹ nhàng phiêu phiêu, phảng phất giống như một cánh bướm nhẹ nhàng đi tới trước mặt Diệp gia đội ngũ, khẽ chớp đôi mắt đẹp nhìn đám người Diệp Khổ một vòng, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt của Diệp Khổ, nói:

- Ngươi là người dẫn đầu Diệp gia đệ tử ư? Ngươi chính là Diệp gia Diệp Khổ sao?