Đêm tối, sương mù dày đặc.
Nơi này là phía sau Thiên Báo Cốc, chưa từng có ai đến, cho nên phía sau cốc cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa đêm đã khuya, căn bản không có khả năng có người đến, những đệ tử canh gác đang mắt nhắm mắt mở, chìm vào giấc mộng.
- Ủa?
Đột nhiên, một tên đệ tử Thiên Báo Cốc chợt bừng tỉnh, lấy tay dụi dụi mắt, còn tưởng rằng ảo giác. Nhưng lúc này một đóa hoa từ phía sau lưng hắn hiện ra.
- A.
Hắn còn chưa thở ra, một bàn tay đã che miệng hắn lại, sau đó trên cổ liền xuất hiện một vệt máu nhỏ, cả người tên đệ tử Thiên Báo Cốc mềm nhũn ngã xuống đất, chết không hiểu vì sao.
Phía sau hắn là một gã thanh niên toàn thân bao phủ bởi ô vụ, vòng hoa kia trở về tay hắn, nhẹ nhàng run lên, hóa thành hơn mười đóa hồng sắc kiếm hoa, phanh phanh vài tiếng, chúng nổ mạnh thành sương khói biến mất không thấy.
Thanh niên này hiển nhiên chính là Diệp Bạch, hắn tử chỗ Dược Lư đi ra, chuẩn bị báo cho đệ tử ba nhà, nhưng lại không nhìn thấy một người nào. Ngược lại trên đường làm kinh động vài tên canh gác Thiên Báo Cốc, may là hắn phát hiện kịp thời, nên không có ai chú ý. Hơn nữa trên người lạ có Ẩn Hình Thảo hộ thân, tùy thời có thể tạo ra một lớp sương khói đem mình bao phủ. Tại Thiên Báo Cốc tràn đầy sương mù thế này, chỉ có hắn phát hiện người khác, chứ không ai có thể phát hiện ra hắn.`
Chiêu vừa rồi hắn dùng tên là Hoa Hoàn Sát, là sau khi hắn cho Diệp Thiên Nhi ăn đau khổ, lần nữa tu luyện, phát minh ra phương thức tấn công mới. Sáu quyết trước Thập Phương Huyễn Quyết đều là huyền kỹ thực dụng, nhưng bởi vì lực cảm giác của hắn yếu đi, kết quả tại Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, bị Diệp Thiên Nhi liên tục dùng kiếm bài trừ, điều này là do thực lực hắn không đủ. Cho nên sau khi trở về, liền đau khổ suy tư cách cải tiến Thập Phương Huyễn Quyết, sáu loại Huyền kỹ này, hẳn là không chỉ có một cách dùng như thế.
Sau đó, hắn sáng tạo ra Hoa Hàn Sát, đem mười thanh kiếm hợp lại làm một, hình thành một vòng hoa, chỉ cần chụp vào cổ kẻ khác, nhẹ nhàng kéo một cái là mũi kiếm sẽ cắt giống như tờ giấy, vô cùng sắc bén.
Không chỉ Lợi Kiếm Hoa, Ẩn Hình Thảo, Hấp Huyết Đằng.... Toàn bộ đều được cải tiến, hình thành phương thức tấn công mới.
Sau khi đem vòng hoa thu lại, Diệp Bạch đến lục lọi tên đệ tử Thiên Báo Cốc kia, binh khí người này lập tức bị Diệp Bạch cầm lên, hàn quang lập lòe, có cảm giác lạnh lẽo, kỳ thật hiện tại mỗi tên đệ tử Thiên Báo Cốc đều dùng binh khí hình trảo, cũng có một vài người dùng một đôi oản nhận, lưỡi đao sắc bén dài không quá hai tấc, hàn ý sâm lâm, giống như nanh sói. Mấy người kia dùng phi kiếm, dài không quá một ngón tay, chuôi kiếm mang theo một đạo hồng quang, phảng phất như mất máu.
Lần đầu tiên, lần thứ hai đều là ngoài ý muốn, nhưng đến lần thứ ba, thứ ta cũng là loại binh khí nhỏ này, hiện tại Thiên Báo Cốc rốt cục là thế lực gì.
Diệp Bạch thầm khó hiểu, binh khí này cũng có một số tông môn dùng, hiện tại Thiên Báo Cốc đều thích sử dụng binh khí thế này, đao kiếm thì không ai sử dụng. Hơn nữa thế lực này lại có một số trung cấp Huyền sư, vài tên cấp thấp Huyền sư, Diệp Bạch có thể xác định rằng trong Hỏa Vân thành không ai có được thế lực cường đại như thế. Số lượng Huyền sư tương đương với tứ đại thế gia.
Thế lực thần bí này có thực lực như thế, hơn nữa dường như lai lịch cũng không nhỏ, bốn phía Hỏa Vân Thành có thêm một thế lực như vậy mà tới nay vẫn chưa ai phát hiện ra thân phận, lai lịch bọn họ.
Căn cứ vào lời của thiếu nữ kia, thực lực hiện tại của Thiên Báo Cốc chỉ là một nửa tông môn. Đúng rồi, tông môn.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Bạch hiện lên hai chữ này, nét mặt càng lúc càng khó coi, bởi vì hắn nghĩ tới một tình huống không tốt, hơn nữa điều này khiến hắn càng thêm khó xử.
Tông môn?
Trên đại lục mênh mông này, không ai lại không hiểu rõ ý nghĩa của hai từ kia. Một tông môn!
Ý là nói, ngàn vạn thế gia mới có thể tạo thành một tông môn. Ngay cả Nhai Thai, Diệp, La cũng chỉ là thế gia nhỏ, không có tư cách gọi là tông môn. Mỗi tông môn đều có truyền thừa ngàn năm , ví dụ như tông môn trong Hỏa Vân Thành, thế gia chiếm cứ địa vị thống lĩnh, nhưng một quốc gia có thể nói là nước lớn hay không thì phải do tông môn định đoạt. Khắp đại lục mênh mông này, mạnh nhất không phải là siêu cấp thế gia, vạn năm thế gia, thế gia ẩn tàng, mà là tông môn.
Muốn tạo thành một tông môn, ít nhất một quốc gia ít nhất phải chịu mất đi một lượng máu lớn, cần phải có thực lực cường đại mới có thể cân bằng mọi chuyện, phải có truyền thừa của bản thân, vô số trung cao giai kiếm quyết, công pháp. Huyền kỹ có cấp độ rõ ràng, được phân loại ra, một chút cũng không được sai.
Sau khi nắm giữ những thứ đó mới có thể tạo thành một sơn môn, sau đó lại trải qua trăm năm mưa gió, ngàn năm mưa gió, một môn phái có thể đặt chân mười năm không ngã, miễn cưỡng có thể coi là một môn phái. Một trăm năm chỉ là môn phái bình thường, một ngàn năm mới là đại môn phái. Mấy ngàn năm truyền thừa thì mới xem là siêu cấp môn phái, thực lực càng cường đại, thì càng có thể nắm giữ được bảo vật của cả giang sơn.
Thế gia có chỗ tốt của thế gia, môn phái có chỗ tốt của môn phái, là nơi để thế gia cam đoan hiến tặng huyết dịch thuần túy, truyền thừa tinh túy. Nhưng một thế gia cường đại thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể phát triển như một tông môn, nhỏ thì mấy trăm ngươi, lớn thì mấy ngàn người. Mấy thế gia truyền thừa không biết từ mấy ngàn vạn năm, có thể có vạn đệ tử, hàng trăm đệ tử thiên tài. Có một hai thế gia cho dù rất giỏi đi nữa, trong ngàn người chỉ có được vài chục người là thiên tài.
Nhưng cho dù có bồi dưỡng ra thực lực kia, Huyền tông môn cũng còn xa không cường đại bằng tông môn, không có tính chất cực hạn của thế gia. Bọn họ có thể lấy vô số đệ tử thế gia tinh anh cùng huyết thống, đưa vào đại tông môn tu luyện, như vậy hình thành nên một lực lượng đáng sợ mà không thế gia nào có thể sánh bằng.
Đó chính là khác biệt giữa tông môn và thế gia. Một bên phong bế, một bên tạo ra thế gia cam đoan truyền thừa thuần túy, cho nên tất cả đều là đệ tử cảu gia tộc. Tông môn thì kháclại khác, tiến vào trong tông, tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ cần có thiên phú, có chút năng lực thì ai cũng có thể học tập cao giai công pháp. Một tiểu tông môn chẳng kác nào trăm thế gia nhỏ hợp lại. Một đại tông môn thì hơn trăm đại thế gia hợp lại, thực lực hiển nhiên không thể so sánh với lúc đầu.
Nói như thế, tông môn chính là chư hầu một phương, cao cao tại thượng, chính là vương giả, một mệnh lệnh phát ra, tất cả thế gia đều phải nghe lệnh, nếu kháng lệnh liền trực tiếp giết. Thế gia, nhắc đến tên của tông môn thường mang theo sự sợ hãi, lạnh run, bởi vì vận mệnh bọn họ đều nằm trong tay tông môn.
Đây cũng là Diệp Bạch thấy mấy ngày này đệ tử Thiên Báo Cốc tay cầm binh khí liền suy nghĩ đến một việc xấu, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi. Text được lấy tại Truyện FULL
La Lâm Quốc là một tiểu quốc, cả La Lâm Quốc chỉ có một tông môn là Ô Linh Tông, tất cả thế gia ở La Lâm Quốc đều phải nghe lệnh Ô Linh Tông, đưa tất cả đệ tử tinh anh của bọn họ vào Ô Linh Tông. La Lâm quốc có vô số khó khăn, các thế gia lại bị Ô Linh Tông lấy hết nhân tài, mỗi năm một lần, Ô Linh Tông đều phái người đến nhận người. Một khi kẻ nào bị chọn thì phải đi theo bọn họ, thế gia nào dám không phục, đứng ra ngăn cản liền trực tiếp bị diệt tộc.
Sắt và máu khiến cho các gia tộc tuy giận cũng không dám nói gì, thực lực cũng không tăng lên bao nhiêu, không ai có năng lực phản kháng.
Mà Ô Linh Tông thích nhất sử dụng binh khí nhỏ như lợi trảo, oản nhận, phi kiếm, chẳng lẽ người của Thiên Báo Cốc đến từ Ô Linh Tông.
Càng nghĩ càng có nhiều câu hỏi, trong lòng Diệp Bạch càng âm trầm, hiện tại khi nghĩ đến vấn đề này, lập tức có thể biết được chúng đến từ La Lâm quốc, vả lại có thực lực như thế, binh khí như thế, ngoại trừ Ô Linh Tông thì không còn ai khác.
Diệp Bạch thoáng cái ngồi té trên mặt đất, hắn biết lần này xảy ra phiền toái lớn rồi.