Nhưng Diệp Bồng Lai laị không thèm liếc hắn nhìn một cái, trực tiếp xoay người hướng về hai vị trưởng lão mà quỳ xuống: "Ngoại tông đệ tử Diệp Bồng Lai, gặp qua hai vị trưởng lão!"
"Hảo, hảo... Hình dạng khí độ đều rất tốt, không hổ là tinh anh đệ tử của Diêp gia ta!" Vị thanh y trưởng lão Diệp Chuẩn tay cầm râu dài, nhìn thân ảnh Diệp Bồng Lai quỳ gối, không khỏi lớn tiếng tán thưởng. Sau đó, ánh mắt vừa chuyển, cười nói: "Bồng Lai, không tồi a, không ngờ đã tiến vào Huyền khí cửu tầng, chỉ sợ người chính là ngoại tông đệ nhất nhân đi sao. Cho dù là ở nội tông, Huyền khí đạt tới tầng thứ chín cũng không còn mấy người!"
Lời vừa nói ra, dưới sân nhất thời ồ lên, tất cả mọi người đều mở to ánh mắt, bất khả tư nghị nhìn về bạch y thanh niên khuôn mặt lãnh tuấn đứng trên đài cao. Hắn, không ngờ đã tiến giai đến Huyền khí cửu tầng, điều này làm sao có thể? Không phải một năm trước hắn mới chỉ là Huyền khí bát tầng cao cấp hay sao? Làm sao có thể nhanh như vậy?
Mà ở giữa sân, kích động sâu nhất, đáy lòng khiếp sợ nhất cũng chính là đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch. Diệp Phá nhìn lên thanh niên áo trắng phong tư nhược tuyết (thần thái tự nhiên an nhàn), một cỗ ghen tị nồng đậm dâng lên. Không thể tưởng tượng được chính mình khổ luyện nhiều như vậy, còn không tiếc tiền mua một viên "Tử Cực Hà Xa đan" lúc này mới có thể tiến giai đến Huyền khí bát tầng cap cấp, nghĩ đến việc có thể "ngồi cùng ăn"* với Diệp Bồng Lai, nhưng khi thấy mặt hắn cũng là lúc mình bị tạt vào đầu một gáo nước lạnh. Hắn chẳng những đột phá Huyền khí bát tầng đỉnh phong mà còn tiến giai đến Huyền khí cửu tầng hạ cấp...
Chênh lệch của hai người không phải ngắn lại, mà là lại kéo thêm một bước lớn nữa, sắc mặt của Diệp Phá lần này có thể nghĩ.
Mà Diệp Bạch, trong lòng cũng hơi nhảy lên, hắn đã nhìn thấu được thân thủ và khí thế của Diệp Bồng Lai bất phàm, nhưng lại không nhìn ra Huyền khí tu vi của hắn. Hiện tại mới biết được, nguyên lai hắn cũng đã tiến giai đến Huyền khí cửu tầng, mặc dù chỉ là Huyền khí cửu tầng hạ cấp. Nhưng mình là luân phiên gặp được kỳ ngộ, đối phương lại tự mình tu luyện, loại tốc độ này nghe thật là rợn người, vẻ đắc ý trong lòng liền mau chóng tan biến. Trong lòng Diệp Bạch an tĩnh lại, biết mình không thể xem thường bất cứ đối thủ nào. Luận về thiên phú, Diệp Bạch đã kém hơn so với Diệp Bồng Lai, như thế nào giữ một khoảng cách so với hắn, thậm chí là xa xa dẫn đầu, vậy cũng chỉ có thể không sợ khổ tu luyện mà thôi.
Mà Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị, Diệp Bất Phàm ba người cũng đồng dạng là như thế. Nguyên lai bọn họ cho rằng mình tiến một giai là có thể kéo khoảng cách cùng với ngoại tông đệ nhất nhân này gần lại một bước để ở bên trong thí luyện gia tộc tạo danh tiếng. Nhưng thật không ngờ, sau một năm không thấy, khoảng cách không những không kéo gần lại mà lại càng dần kéo giãn ra xa. Đối với những người được xưng là thiên tài của ngoại tông là bọn họ mà nói, không thể không đây là một sự đả kích nghiêm trọng. Kế tiếp, mấy người này đều trầm mặc không nói gì, ánh mắt lóe ra, đều có tâm tư.
Diệp Bồng Lai mỉm cười, căn bản biết là không thể giấu được hai vị trưởng lão, lập tức vươn người ra, vài chào nói: "May mắn là ở trong Băng Phạt sâm lâm có điều ngộ ra, cho nên tiến giai tới cửu tầng."
Băng Phạt sâm lâm, tam giai cấm đia? Hắn không ngờ lại ở trong đó một mình một người gần một năm?
Tất cả mọi người đều hiện lên thần thái bất khả tư nghị, nhìn hắn giống như là quái vật. Mặc dù hắn nói rất bình thản là do ngộ ra, nhưng vô luận ai nghe được cũng điều hiểu, hắn ở trong đó đã trải qua các loại chiến đấu thảm thiết. Khi hắn nói lời này cũng làm cho hai vị trưởng lão không khỏi chấn động, lập tức thỏa mãn gật gật đầu nói: "Thật lợi hại, nhớ năm đó, thời điểm ta bằng tuổi ngươi cũng không có cái đảm phách đó, lên tới cấp Huyền Sĩ thì mới dám. Bất quá, Diệp Bồng Lai, ngươi mới là Huyền giả lại có thể tu luyện thành thân pháp Huyền kỹ, điều này làm cho lão nhân ta thật ngoài ý muốn."
Dưới sân tiếp tục rung động. Thân pháp Huyền kỹ, đây không phải là sau khi tiến giai đến Huyền Sĩ mới có thể tu luyện sao?
Dưới sân, đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch lại càng không khỏi trong lòng vừa động. Hồi tưởng lại thời điểm Diệp Bồng Lai vừa tới, thân pháp như một tia chớp kia cả đám không khỏi tiếp tục giật mình. Mấy người rốt cuộc nhớ lại, vào thời điểm Diệp Bồng Lai vừa tới, hai vị trưởng lão cũng là đồng thời nói một câu -- "Khí thế thật kinh người, thân pháp Huyền kỹ thật huyền diệu!"
Ngay từ lúc bắt đầu bọn họ cũng không có chú ý, hiện tại, nghe thấy tử ý lão giả lên tiếng mới biết được, thân pháp Diệp Bồng Lai tu luyện dĩ nhiên là Huyền kỹ, khó trách lại nhanh chóng, đẹp mắt như thế. Lần này, trong lòng mấy người không khỏi có chút ngẩn người ra, thậm chí có chút phát khổ!
Khi phát hiện ra đối tượng mà mình luôn theo đuổi để vượt lên, hoặc ít ra sánh bằng lại bất tri bất giác lại đau khổ phát hiện khoảng cách của mình với hắn kéo ra lớn hơn nữa, loại cảm giác này mỗi người đều cảm thấy được trong lòng. Mặc dù khác nhau, nhưng đều cảm giác được trong lòng phát khổ, khi nhìn về phía Diệp Bồng Lai, ánh mắt liền trở nên vô cùng phức tạp.
"Ha hả, Nam Sơn trưởng lão quá khen." Diệp Bồng Lai thần sắc lạnh nhạt, cực kỳ bình tĩnh, cũng không có ý tứ mở miệng giải thích. Thấy thế, tử bào trưởng lão ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Kỳ tài như thế, cho dù đặt ở nội tông cũng là mầm số một số hai. Lúc này đây, chỉ sợ sẽ có nhiều điều ra khỏi dự liệu của lão già này, có thể nói là tuyệt diễm a!"
Vị thanh y trưởng lão kia cũng không khỏi cười nói: "Đúng vậy, kinh tài tuyệt diễm như thế, chỉ sợ trong hàng đệ tử thứ ba cũng chỉ có hai người Diệp Khổ, Diêp Khuyết là có thể so sánh với hắn."
Hai vị trưởng lão liếc nhau một cái, đều nhìn thấu trong mắt đối phương hiên lên sắc mặt vui mừng. Diệp gia lại có thêm một vị đệ tử kiệt xuất, ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng, đối với họ mà nói tự nhiên là chuyện rất tốt.
Dưới đài, chúng đệ tử không khỏi hai mặt nhìn nhau. Diệp Khổ, Diệp Khuyết, hai cái tên này bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Bọn họ là ai? Không ngờ có thể cùng Diệp Bồng Lai đánh đồng, hơn nữa ở trong mắt của hai vị trưởng lão thì địa vị tựa hồ còn cao hơn một bậc?
Phải biết rằng, Diệp Bồng Lai tuổi chưa đến hai mươi đã tu luyện tới Huyền khí cửu tầng. Hơn nữa, kinh người nhất là hắn có thể lấy việc mình là Huyền giả tu luyện thành thân pháp Huyền Kỹ, điều này nói ra không thể không rợn người. Mà nghe ý tứ của hai vị trưởng lão, trong nội tông lại vẫn còn có người có thể so sánh cùng với hắn. Hơn nữa, dường như không chỉ có một người!
Diệp gia nội tông, khủng bố như vậy sao?
Trong nháy mắt, hai cái tên Diệp Khuyết, Diệp Khổ liền lập tức được khắc sâu vào tâm trí của họ, sẽ không bao giờ quên được.
Đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị, Diệp Bạch riêng lẽ cúi đầu, nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ như in tin tức mà Diệp Chuẩn trưởn lão đã sơ hở lộ ra. Diệp Chuẩn, Diệp Khuyết chắc là hạch tâm đệ tử mà trong nội tông vẫn tự hào đi. Diệp Biểu này, Huyền khí bát tầng đỉnh cũng chỉ là một nội tông đệ tử bình thường mà có thể đem mấy người cường đại nhất của ngoại tông liên tục rút lui. Vậy nội tông tam đại hạch tâm đệ tử trong truyền thuyết thì còn khủng bố như thế nào?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm người này đều muốn từ lần tuyển chọn này trở thành cao cấp nhân tài trong nội tông, tự nhiên sẽ không thiếu cơ hội để gặp tam đại hạch tâm đệ tử này. Cho nên, đệ tử bình thường chỉ là tò mò, nhưng trong lòng năm người cũng âm thầm cảnh giới, đối với danh tiếng hai người Diệp Khổ, Diệp Khuyết kia cũng âm thâm mà ghi nhớ.
Có thể so sánh với Diệp Bồng Lai, hơn nữa tựa hồ còn cao hơn một bậc, tự nhiên là không đơn giản.
Chỉ là, như thế nào lại thiếu đi một người. Nội tông không phải là có tam đại đệ tử sao? Nơi này, mới chỉ có hai vị thôi! Như thế nào lại thiếu đi một vị. Hay là vị thứ ba kia không đủ tư cách, cho nên Diệp Chuẩn trưởng lão không đem hắn nói ra?
Nhưng là, nếu có thể ở trong phần đông đệ tử cường giả như mây của nội tông mà trổ hết tài năng, có thể đánh đồng cùng với hai đại đệ tử trung tâm khác thì không có khả năng là một hạng người vô năng mới đúng chứ. Đem mấy tin tức xâu lại, trong lòng mấy người lập tức dâng lên một sự nghi vấn, nhưng lại không dám đem vấn đề này đi hỏi hai vị trưởng lão, cho nên cũng chỉ có thể để nghi hoặc đó trong lòng.
Dù sao, một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp, tư nhiên lúc đó sẽ biết người này là ai. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tốt lắm!" Tử y trưởng lão Diệp Nam Sơn vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, đứng lên nói: "Đã tới giờ rồi, ta không nói nhiều, các vị, chuẩn bị xong chưa?"
Ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, nhất thời dưới đài ầm ầm đồng ý. Tất cả mọi người lớn tiếng đáp: "Chuẩn bị tốt!"
"Hảo!" Thấy thế, tử y trưởng lão Diệp Nam Sơn thỏa mản cười, quay đầu nhìn về phía mọi người: "Đều xếp thành hàng, chuẩn bị nghênh đón thời khắc Huyền Vũ Các mở ra đi!"
Các đệ tử lập tức dồn dập đứng vững, ngang đầu ưỡn ngực, một đám mắt chằm chằm nhìn về phía trung ương, nhìn về tòa tiểu lâu mang đậm phong cách cổ xưa này, trong ánh mắt tràn ngập các loại biểu tình khát vọng, chờ mong, khẩn trương, hưng phấn, bất an. Nơi đó, chính là nơi mà Diệp gia mấy trăm năm cất giữ các loại Huyền khí tu luyện công pháp, cao giai Huyền kỹ, là Diệp gia cấm địa, là nơi mà ngay cả trưởng lão, gia chủ cũng không thể dễ dàng tự tiện xâm nhập!
Mà sau đó, bọn họ sẽ xếp hàng đi vào trong đó, dựa vào điểm cống hiến để chọn lựa Huyền khí tu luyện công pháp thích hợp với mình, mọi người làm sao có thể không kích động. Đây chính là Huyền khí tu luyện công pháp chân chính, có nó mới có thể có tiến giai Huyền sĩ, đó là thứ mà có bao nhiêu tiền cũng mua không được.
"Cung thỉnh mở các --" Hai vị thanh y, tử y trưởng lão Diệp Chuẩn, Diệp Nam Sơn sau khi thấy mọi người cũng đã xếp hàng sửa sang lại tốt, lúc này liền xoay người, hướng về phía Huyền Vũ Các, đồng loạt nửa khom lưng 90 độ, khom người cung kính nói.
Đang lúc tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái. nhưng vào lúc này, một trận thanh âm "Dát chi..." kỳ quái vang lên, cánh cửa Huyền Vũ Các ầm ầm mở ra. Ngay trong ánh mắt hưng phấn của mọi người, một âm thanh già nua truyền ra: " Chấp thuận mở các. Diệp Nam Sơn, chọn lựa công pháp không được quá hai canh giờ, những thứ quy củ khác ngươi cũng đã biết, đều theo mà làm đi!"
"Dạ!" Ở bên trong nội tông, tử bào trưởng lão Diệp Nam Sơn luôn luôn được sự kính ngưỡng của mọi người lúc này lại kính sợ như gặp một đại nhân vật, cung kính gật đầu vâng dạ. Lập tức, thanh âm già nua kia liền quỷ dị biến mất, vô số đệ tử ngửa đầu nhìn xung quanh, nhưng cái gì cũng không thấy, giống thanh âm như vừa rồi chỉ là hư ảo.
Mà Huyền Vũ Các đại môn, rốt cục mở ra hết cỡ. Cửa động đen xì, giống như một con mãnh thú không một tiếng động lặng yên mở cái mồm to của nó ra. Nguyên lai chúng đệ tử vốn đang hưng phấn không thôi, lúc này thậm chí có một loại cảm giác nao núng.
----------------------
*ý nói ngang bằng