Tạo ra vành đai phòng ngự xong xuôi, Diệp Bạch mới xuất ra năm thanh huyền binh bảo kiếm chém tới những bông hoa ba màu kỳ quái đang bay lượn đầy trời.
"Phụp phụp phụp phụp......", tiếng nổ nhẹ không ngừng vang lên. Những bông hoa ba màu kỳ quái một khi tiếp xúc với kiếm trận của Diệp Bạch lập tức bị kiếm khí ép cho nát bấy, chất lỏng bắn tung tóe, cũng không thể ngăn cản hắn chút nào.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Diệp Bạch hiểu rõ, đám hoa ba màu tuy quái dị nhưng cũng không thể ngăn nổi công kích kiếm trận của hắn.
Lúc nãy chỉ cần một hòn đá bình thường là đã có thể đánh gãy thì biết là lực phòng ngự của chúng tuyệt đối không mạnh. Vì thế hắn biết sẽ gặp khó khăn nhưng chưa tới mức nguy hiểm, đóa Phượng nhãn liên vẫn có thể thu được vào tay.
Diệp Bạch không do dự nữa, dù sao linh hoa bậc ba trung cấp cũng không phải là thứ bình thường có thể gặp, có nguy hiểm chút cũng đáng giá. Thân hình hắn khẽ chuyển động, bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm tạo thành một bức màn dày đặc xung quanh, cả người như một đạo hỏa quang lao về đóa Phượng nhãn liên bên bờ suối cạnh vực sâu.
Hắn tính toán muốn dùng kiếm trận phòng thủ đi xuyên qua khu vực công kích của đám hoa ba sắc để lấy được đóa Phượng nhãn liên.
Lần thăm dò đầu tiên, lũ hoa ba màu đã không chịu nổi một kích, sau đó hắn chỉ mới dùng kiếm trận một chút thì đã tan rã, căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì. Vì thế hắn tin chắc lũ hoa này không thể vượt qua được kiếm trận công kích hắn.
Chỉ cần không chạm vào được cơ thể hắn thì cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, ngược lại hắn có thể ung dung hái được Phượng nhãn liên.
Đúng như dự liệu của hắn, trên đường đi tới những bông hoa ba sắc bay vào còn chưa chạm được vào hắn đã bị kiếm khí sắc bén đánh nát. Trong lúc nhất thời, những cánh hoa nát bấy bay đầy trời lả tả như mưa, dưới chân Diệp Bạch cũng có vô số cánh hoa bị kiếm khí tràn đến ép bẹp thành bùn đất.
Cả mấy trăm đóa hoa ba sắc thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, mắt thấy Diệp Bạch đã sắp chạm được vào đóa Phượng nhãn liên. Đóa hoa xanh biếc như ngọc tỏa mùi thơm ngát, ẩn trong bụi Bão nhân hoa màu hồng nên chỉ thấy được phần đầu.
Diệp Bạch đưa tay ra, chuẩn bị để hái đóa kỳ hoa.
Ngón tay khó khăn lắm mới lách qua được bụi Bão nhân hoa tiếp xúc được với đóa Phượng nhãn liên, hắn khẽ dụng lực một chút để hái nó lên.
Đột nhiên vào lúc này, vô số bông hoa ba sắc lại điên cuồng bay lên nhằm vào Diệp Bạch. Đồng thời những cánh hoa đã bị đánh nát trên không trung cũng đổ xuống kín cả nơi hắn đang đứng.
Những đóa hoa này sau khi bị đánh nát liền thải ra một màn sương màu hồng, trong nháy mắt đã bao phủ cả người Diệp Bạch lẫn kiếm trận. Thoạt nhìn dường như trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện một màn sương màu hồng mà Diệp Bạch đang đứng trong trung tâm của nó. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Bạch thất kinh, biết là không ổn nhưng đã quá trễ, ba bề bốn bên đã bị màn sương màu hồng phủ kín. Hắn vừa hít phải một hơi, cả người bỗng nhiên mềm nhũn, huyền khí vận chuyển bắt đầu ngưng trệ. Toàn thân hắn bắt đầu tê liệt, còn hơi có cảm giác đau đớn.
"Chuyện gì vậy?"
Dị trạng trong cơ thể Diệp Bạch làm cho kiếm trận xung quanh thân thể trong chớp mắt đã mờ đi. Bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm đã bắt đầu không ổn, năm thanh huyền binh bảo kiếm cũng đồng thời rơi xuống phía dưới, may mắn là đầu óc hắn vẫn tỉnh táo.
Diễn tiến đến lúc nãy vẫn nằm trong tính toán của hắn. Chỉ trong lát nữa là kiếm trận của hắn sẽ xuyên qua đánh nát màn hoa dày đặc bay tới Phượng nhãn liên. Hắn cũng đã chạm tay vào đóa Phượng nhãn liên, lúc đó chỉ cần bay ra phía trước một đoạn là đã có thể bỏ lại đám hoa lại phía sau, an toàn rời đi.
Nhưng điều vượt ra khỏi tính toán của hắn là đám quái hoa ba màu mặc dù không ngăn cản được công kích của hắn nhưng sau khi bị đánh nát lại càng nguy hiểm hơn. Loại sương mù màu hồng mà chúng tiết ra có tác dụng làm tê liệt cơ thể, ảnh hưởng đến việc chuyển vận huyền khí. Đồng thời Diệp Bạch cũng cảm thấy đầu hắn bắt đầu choáng váng. .
Diệp Bạch càng thêm giật mình. Loại sương mù màu hồng này không những làm cho cơ thể tê liệt mà còn có tác dụng làm mê man đầu óc. Hắn đã cảm thấy cơ thể cứng ngắt, tay chân cứng đờ.." Chết tiệt, làm sao vậy nhỉ?" Ngón tay đã chạm vào được đóa Phượng nhãn liên, Diệp Bạch điên cuồng suy nghĩ. Trên không, lũ quái hoa đang ào ạt bay tới. Bình thường chỉ cần kiếm trận chuyển động thì chỉ trong nháy mắt là quét sạch bọn chúng nhưng bây giờ thì hắn đã không còn chút sức lực để điều khiển kiếm trận.
Hắn cảm giác được rõ ràng huyền khí trong cơ thể càng lúc càng đình trệ. Mỗi một lần vận chuyển là mỗi lần khó khăn tựa như mang một tảng đá ngàn cân để leo ngược núi. Có lẽ chỉ cần trong chốc lát sau, hắn sẽ không cảm giác được huyền khí, biến thành một kẻ phế nhân không có năng lực tự bảo vệ cũng như công kích.
Lực công kích của đám quái hoa ba màu này rất yếu nhưng đối với một kẻ không có năng lực ngăn cản thì vẫn có thể dễ dàng đánh chết. Đối với kết quả này, Diệp Bạch không thể nào chấp nhận được.
Diệp Bạch đảo mắt qua cái vực sâu màu đen kia. Lúc này cho dù hắn chạy hướng nào cũng đã không kịp vì đám hoa có thể phi hành còn huyền khí trong người Diệp Bạch đã không thể duy trì được lâu thêm nữa. Hắn hơi do dự nhưng nhìn vô số cánh hoa đang bay tới thì căn răng:"Cứ làm như vậy đi!"
Quyết định xong hắn thúc giục chút huyền khí còn sót lại đột nhiên lao tới vực sâu nhảy thẳng xuống. Đồng thời ngón tay vẫn không quên kéo đóa Phượng nhãn liên nhét vào lòng.
Lúc này con đường sống duy nhất chính là vực sâu màu đen kia. Mặc dù trông nó có vẻ đáng sợ nhưng với năng lực của Diệp Bạch hiện giờ thì chỉ phi hành được không quá vài trượng chắc chắn sẽ bị đám quái hoa kia đuổi kịp, chỉ có đường chết. Còn nhảy xuống vực sâu này mặc dù nhìn như nguy hiểm nhưng may ra còn có hy vọng.
Nơi hắn đang đứng cách vực sâu không xa, dựa theo lực quán tính của phi hành thì dù không cần nhiều nguyên khí lắm cũng có thể nhảy vào đó. Dẫu sao cũng có thể đánh cuộc một lần còn hơn bị đám hoa kia đánh chết thì ngay cả hài cốt cũng không còn.
Quả nhiên ngay khi hắn đến được miệng vực thì huyền khí trong cơ thể đã hoàn toàn đình trệ, một thân thực lực của Diệp Bạch cũng không có cách nào dùng được. Đầu óc hắn đã gần như tê liệt, thân thể cứng ngắc như một khúc gỗ.
"Rầm......" một tiếng. Rơi xuống không biết bao lâu thời gian rồi Diệp Bạch đáp thẳng xuống đất, đầu không biết chạm vào một cái gì đó trên tảng đá lớn ngất lịm đi.
Còn lũ hoa quỷ dị kia khi đến gần chỗ vực sâu không biết làm sao lại do dự không dám tiến vào. Chúng có vẻ không cam lòng lượn lờ bên trên nhưng chỉ lát sau đã có một làn sương mù màu đen cuộn tới thì lập tức nổ tung quyện vào trong đó không chút dấu vết."Đây là chỗ nào vậy, sao đầu của mình đau nhức thế này?"
Ngất đi không biết bao lâu, Diệp Bạch mới từ từ tỉnh dậy tự hỏi. Lập tức hắn cảm giác được đầu đau như muốn nứt ra, sờ tay lên đầu đưa ra chỗ có ánh sáng mờ mờ hắt xuống, hắn thấy toàn là máu.
Diệp Bạch lúc này mới ra lúc nãy rơi xuống dường như đã đập đầu vào một cái gì đó khá lớn trên tảng đá. Hắn vuốt vuốt thêm vài cái thì thấy máu đã khô lại nên cũng không gì đáng ngại, coi như trong rủi có may.
Lúc này Diệp Bạch mới bình tĩnh nhớ lại những gì vừa xảy ra. Bản thân mình coi như đã thoát được nguy hiểm nhưng còn có đám quái hoa tại sao không thấy, chẳng lẽ chúng không dám tiến vào trong này?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Diệp Bạch lại cảm thấy đau đầu, dứt khoát bỏ qua, mình không việc gì là tốt rồi. Hắn chợt nhớ ra điều gì bèn lập tức khoanh chân ngồi xuống. Vừa vận chuyển thì hắn phát hiện huyền khí đã khôi phục vận động, cảm giác choáng váng trên đầu cũng đã hết, toàn thân khôi phục trạng thái bình thường.
Phát hiện điều này, Diệp Bạch, nhất thời mừng rỡ. Hắn biết tác dụng của đám sương mù màu hồng kia đã hết, chỉ không biết là mình đã ở dưới này bao lâu.
Khôi phục được huyền khí làm cho Diệp Bạch ít ra cũng có một chút tin tưởng. Giờ thì dù ở đây có nguy hiểm thế nào, hắn cũng có thể tự bảo vệ bản thân.