Vô Tận Kiếm Trang

Chương 354: Quần xà cốc



- Chẳng lẽ ta nhìn sai, đánh chết con hung thú bậc ba Thanh diện thứu vương kia đúng là hắn?

Chu Họa Mi đứng một chỗ lẩm bẩm, vẻ mặt vừa không dám tin tưởng, vừa hối hận.

Nàng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Diệp Bạch rõ ràng như làm bộ, mặc dù nói một đệ tử ngoại tông khó có thể đánh chết một con hung thú bậc ba, nhưng trong phương viên trăm dặm này ngoài hắn ra thì không thấy ai. Chu Họa Mi mặc dù biết đối phương đã có thể đánh chết hung thú bậc ba thì thực lực tuyệt đối không thấp, tốc độ có nhanh cũng là bình thường, nhưng để trong vòng trăm dặm thoát khỏi thuật truy tung của mình là hầu như không thể. Chỉ có thể giải thích người đó chính là người thanh niên kỳ quái mà mình đã gặp lúc nãy.

Nàng lại nghĩ đến chiếc bao căng phồng mà Diệp Bạch đeo sau lưng, rõ ràng thu hoạch không ít. Một người dám một mình tiến vào Băng vụ đại hạp cốc, nếu không có chút thực lực thì ai có thể tinh. Nhất là nhìn thần sắc vừa rồi của hắn, cho dù bản thân mình có thực lực huyền sĩ cao cấp cũng không gây cho hắn bao nhiêu chấn động, hiển nhiên cũng không e ngại, chắc chắn vì có thực lực để dựa vào, bản thân mình vì nóng lòng mà bỏ qua điểm quan trọng này.

Chỉ là đối phương đã rời đi thời gian dài như vậy, Chu Họa Mi cũng không có biện pháp tìm lại khí tức.

- Không sao!

Nghĩ tới đây, Chu Họa Mi đột nhiên mỉm cười:

- Chỉ cần ngươi là đệ tử của Tử Cảnh cốc thì dù ở trong nội hay ngoại tông cũng sẽ có ngày gặp lại, lúc đó xem ngươi trốn thế nào.

Nói xong nàng nhìn lại xung quanh, khẽ vuốt ve gốc Chu Tước Hỏa trong lòng rồi cũng không chần chừ nữa, thân hình hóa thành một luồng hồng quang cũng bay nhanh về phía lối ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc này, Diệp Bạch vẫn một đường đi tới.

Một canh giờ qua đi, Diệp Bạch đi tới một dãy núi màu đỏ, vẫn không thấy bóng dáng của Chu Họa Mi xuất hiện lại. Lúc trước là bởi vì không biết, lần này trên đường vừa đi hắn vừa rải xuống một ít phấn hoa làm bay mùi, quả nhiên Chu Họa Mi không thể dựa vào pháp môn truy tung để dò tìm khí tức của hắn.

Diệp Bạch lấy bản đồ ra xem một chút, nhất thời bất giác ngẩn ngơ.

Bởi vì trên bản đồ, chỗ này được gọi là Hỏa ưng động, còn có tên khác là Hồng Vân lĩnh, là một nơi hết sức nổi tiếng vì có hung thú Hỏa ưng bậc hai đỉnh cấp sinh sống, ngoài ra trên dãy núi này luôn có những đám mây màu hồng bao phủ nên còn có tên khác như vậy.

Diệp Bạch không nghĩ xa xôi như vậy, điều làm hắn giật mình là vị trí của Hồng Vân lĩnh này chỉ cách Âm phong thạch lĩnh chưa tới trăm dặm, mà dựa theo bản đồ thì chỗ mình đánh chết con Thanh diện thứu vương còn nằm trong Âm phong thạch lĩnh.

Xem ra nghi ngờ của hắn trước kia không sai, bản thân đi vòng vòng dưới đất nhiều lần như vậy lại quay về Âm phong thạch lĩnh, bây giờ mới chính thức thoát ra khỏi phạm vi của nó.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không khỏi cười khổ, phải biết rằng phạm vi Băng vụ đại hạp cốc lớn như vậy, muốn biết mình đang ở chỗ nào là hết sức khó khăn. Chỉ có gặp một vài chỗ đặc thù rồi so sánh với bản đồ mới biết được chỗ mình đang đứng, còn chỗ khác thì cũng chỉ có thể ước đoán đại khái mà thôi. Cũng may chỗ này có màu đỏ đặc trưng nên xem bản đồ là nhận ra ngay, bởi vì cả Băng vụ đại hạp cốc một màu trắng tinh, có một dãy núi màu đỏ tồn tại cũng hết sức hiếm hoi, hơn nữa trong phạm vi năm nghìn dặm cũng chỉ có một mình nó nên không thể nhận lầm.

Diệp Bạch tiếp tục đi tới, một lát sau đã tới bên chân dãy núi, bên dưới có một khối đá cao chọc trời, trên đó khắc ba chữ lớn màu đỏ như máu " Hồng vân lĩnh".

Chỉ nhìn ba chữ này cũng biết là do cường giả tiền bối lập ra nơi đây để hậu nhân nhận biết.

Đã biết đây là đâu nên Diệp Bạch nhận chuẩn một phương hướng rồi bay nhanh tới. Hắn cũng lấy bản đồ ra phát hiện một con đường tương đối hẻo lánh dẫn tới lối ra cốc chừng khoảng ba bốn trăm dặm.

Suy nghĩ một chút, Diệp Bạch lựa chọn đi theo con đường này, mặc dù nó hẻo lánh, trên đường có thể gặp phải hung thú cường đại nhưng với thực lực hiện giờ của hắn thì hung thú trong phạm vi ba nghìn dặm ngoài cốc không mấy con có thể tạo thành nguy hiểm với hắn, hơn nữa nếu đánh không lại thì cũng có thể thối lui.

Ngoài ra, chiếu theo ước hẹn thì hắn cũng chỉ còn khoảng ba, bốn ngày thời gian, thực sự không thể đi theo đường vòng.

Quả nhiên, dọc theo đường đi, Diệp Bạch mặc dù gặp phải mấy con hung thú nhưng phần lớn đều là bậc hai hạ cấp, bậc hai trung cấp, ngẫu nhiên có gặp một con hung thú cấp hai cao cấp hay đỉnh cấp thì hắn cũng dễ dàng đánh chết, thu được không ít vật liệu giá trị.

Diệp Bạch giữ nguyên tốc độ nên chỉ mới qua một ngày đã chạy được năm, sáu trăm, nhìn thấy đã sẩm tối liền lấy bản đồ ra xem lại thì phát hiện mình đang ở một chỗ gọi là Quần xà cốc.

Quần xà cốc là một nơi nổi tiếng có nhiều linh dược, ở đây có rất nhiều linh thảo trung cấp và cao cấp quý hiếm. Tuy nhiên nó cũng hết sức nguy hiểm vì có một số lượng lớn rắn độc cấp hai cao cấp thậm chí là đỉnh cấp, tu sĩ bình thường nghe tên đã biến sắc, chỉ có một số ít đệ tử có thực lực cường đại mới có thể vào đây tìm hái linh thảo, mỗi chuyến đi như vậy thu hoạch cũng không nhỏ.

Nếu như bình thường, Diệp Bạch cũng muốn vào đây xem thử, nhưng hiện giờ thời gian cấp bách liền chuẩn bị vượt qua, chạy tiếp về phía trước một trăm dặm tìm chỗ ngủ tạm để sáng mai tiếp tục lên đường.

Án theo tốc độ này thì chậm nhất một ngày rưỡi nữa hắn sẽ có thể trở lại ngoại tông, so với kỳ hạn với Cốc Tâm Lan thì vẫn còn dư một, hai ngày..

Đang lúc chuẩn bị vượt qua Quần xà cốc thì Diệp Bạch bỗng nhiên nghe tiếng binh khí chạm nhau, rồi nghe tiếng rào rào tựa như có một bầy rắn đang bò công kích một đám người nào đó, có cả tiếng một vài tên trẻ tuổi đang quát tháo chỉ huy.

Xem ra nơi đây đang có một trận chiến đấu, Diệp Bạch trong lòng hiếu kỳ nhưng cũng không tính xen vào việc người khác, thân thể khẽ bay lên chuẩn bị bay thẳng qua.

Nhưng đúng lúc đó, hắn nhịn không nổi khẽ liếc về chỗ chiến đấu một cái xem là ai đang săn giết linh xà.

Tuy nhiên chỉ một tích tắc đó hắn đã bị một thanh niên áo vàng đang bị đám linh xà cấp hai bao vây phát hiện. Cảm giác của gã dường như cực kỳ nhạy cảm, nhận ra ngay tia nhìn của Diệp Bạch liền liếc mắt trở lại. Ánh mắt của gã lạnh như băng, cực kỳ nham hiểm, đem lại cho người khác một cảm giác âm lạnh.

- Người nào?

Trong cốc đang có hơn hai mươi con rắn lớn toàn thân lốm đốm trông giống như những cây mây lớn đang vây công bốn tên đệ tử ngoại tông trẻ tuổi mặc y phục có ba ngôi sao.

Tuy nhiên xem tình hình là bốn tên đệ tử ngoại tông này vẫn chiếm ưu thế, trong hơn hai mươi con rắn lớn thì đã có mười con nằm chết vật trên đất.

Còn hơn mười con thì nhìn cũng không thể cầm cự bao nhiêu thời gian, chắc chỉ một lát nữa sẽ bị đám đệ tử này giết sạch.

Có mấy con thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn liền bị một tên đệ tử áo lam nhãn lực hết sức lợi hại lập tức chỉ huy phóng xuất ra một pháp thuật trì hoãn làm đông cứng, sau đó gia tăng công kích đánh chết.

Đánh lâu như vậy nhưng không có một con rắn nào có thể chạy thoát, tên đệ tử áo lam kia chỉ huy không như bình thường mà hết sức bài bản giống như hành quân đánh trận, phép tắc hết sức quy củ.

Còn tên đệ tử áo vàng có ánh mắt âm lãnh cảm giác được Diệp Bạch kia thì vẫn đứng sau lưng mọi người không hề ra tay, dường như đang lược trận. Tuy nhiên gã làm người ta có cảm giác là còn lợi hại hơn tên áo lam đang chỉ huy.