Đường Huyết Nhu vốn lúc trước không hiểu, nàng thấy Diệp Bạch chỉ có thực lực Cao cấp Huyền sĩ thì làm như thế nào có thể kích sát được hai đầu cao giai Hồng mị như thế, nhưng hiện tại nàng cũng cảm thấy bình thường trở lại, có thể dựa vào thiên phú đi tới một bước này hắn như thế nào không có đòn sát thủ sao. Cũng như bản thân mình, nếu như lúc trước, trực tiếp phát động Nhiên Huyết bí thuật, thì kết quả cũng sẽ không thê thảm như vậy.
Nhiên Huyết bí thuật, khi thi triển hao tổn khí huyết của bản thân, tu vi trong thời gian ngắn tăng lên một cấp độ mới, di chứng để lại cũng rất là rõ ràng. Cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, Đường Huyết Nhu cũng không có ý định sử dụng.
Cho đến lúc đó nàng muốn sử dụng cũng không có kịp nữa rồi, khi nàng sử dụng thì phát hiện chính mình đã không thể khống chế bản thân mình được nữa rồi. Nhưng diễn biến lúc đó cũng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đã bị ngã xuống hôn mê, thì với bí thuật tăng cường thực lực như vậy, cũng không còn chỗ để sử dụng.
Chính mình lúc trước, cũng chỉ mong muốn hắn chia sẻ một bộ phận áp lực mà thôi, cũng thật không ngờ người thanh niên xa lạ này lại có thực lực cường đại như thế. Nếu như hôm nay không có hắn, có lẽ bản thân mình cũng vĩnh viễn lưu tại nơi này, vĩnh viễn nằm xuống sao?
Ngồi ở tại một chỗ, Đường Huyết Nhu yên lặng thầm nghĩ, đôi mắt nhìn về phía Diệp Bạch, nàng suy nghĩ miên man những tình huống lúc trước, vốn là không nên xuất hiện ở nàng, một đệ tử hạch tâm của Hồng Phấn Sơn Trang, nhưng bởi vì nàng lúc này sợ quấy rầy đến Diệp Bạch tu luyện, có thể tạo thành hậu quả không cần thiết, nàng lúc này cũng chỉ có ngồi ở chố này nhàm chán chờ thời gian trôi đi mà thôi.
Đồng thời, cũng là lần đầu tiên nàng tới gần một nam tử xa lạ như vậy, trong lòng nàng đối với hắn chính là tò mò muốn biết lai lịch, thân phận của hắn, lúc này nàng có cảm giác thấp thỏm, lại khát vọng cùng với tâm tư kỳ quái vô cùng.
- Nhưng không biết, chờ hắn tỉnh lại, chính mình nên có vẻ mặt như thế nào đối mặt với hắn đây.
Yên lặng thầm nghĩ, trong lúc nhất thời Đường Huyết Nhu chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, không thể bình tĩnh được, lần đầu tiên tâm lặng như hồ nước của nàng lúc này lại nổi sóng ba đào.
. . .
Diệp Bạch ngưng mắt nhìn vào Bạch sắc mặt bàn.
- Quỳ Hoa Ngũ Hành Kiếm Trận, Tam cấp cấp thấp công kích, Lục sắc kiệt xuất cấp kiếm trận.
- Phi Hành kiếm trận(loại nhỏ), Tam cấp Trung cấp phi hành, cự ly ngắn gia tốc, Lam sắc Truyền kỳ cấp kiếm trận.
- Nhiếp Linh Kiếm Trận, Trung cấpTam cấp Cao cấp Tụ linh, chuyển hóa, phụ trợ, Lam sắc Truyền kỳ cấp kiếm trận.
Ba cái kiếm trận, một công kích, một phụ trợ, một phi hành.
Lúc này, tâm tình kích động của Diệp Bạch cũng dần dần bình phục xuống, cũng không thể nói là hắn quá mức hưng phấn, cũng không thể nói hắn thất vọng được.
Hai đại Lam sắc Truyền kỳ cấp kiếm trận, một Lục sắc kiệt xuất cấp kiếm trận, cũng không thể nói là quá tốt, ít nhất cũng không có xuất hiện Tử sắc truyền thuyết cấp kiếm trận như trong suy nghĩ của Diệp Bạch, nhưng cũng không thể nói là không tốt, ít nhất, so với phần thưởng lần trước, lần này mạnh hơn một chút.
Dù sao, phần thưởng lần trước là hai cái Lục sắc kiệt xuất cấp kiếm trận, một Lam sắc Truyền kỳ cấp kiếm trận đều là thượng phẩm, nhưng lần này hắn được thưởng một cái Lục sắc kiệt xuất cấp kiếm trận, hai cái Lam sắc Truyền kỳ cấp kiếm trận, cho nên Diệp Bạch lần này được thưởng cũng hơn một chút.
Nhưng điều mà Diệp Bạch tương đối vui mừng chính là, lần này xuất hiện ba cái kiếm trận, Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận chính là phiên bản của Tiểu Nhiếp Linh Kiếm Trận, nhưnh công năng của nó lớn hơn rất nhiều, tốc độ tụ tập linh khí cũng tăng lên gấp bội. Hiện tại hắn ở bên trong Tà Vương mộ, vừa lúc giải quyết được một lỗi lo phiền, đó là thiếu nước.
Cho nên đối với cái kiếm trận này, Diệp Bạch cảm thấy tương đối mừng rỡ. Kiếm trận thứ hai, Phi Hành kiếm trận cũng đem đến cho Diệp Bạch một điều kinh hỉ, mặc dù chỉ là một cái Phi Hành kiếm trận loại nhỏ, nhưng đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói, vậy cũng là đủ rồi. Ngự Kiếm phi hành ngao du cửu thiên, hạ du Hoàng Tuyền, bất cứ mỗi một Huyền tu đệ tử nào đều không phải là điều tha thiết mơ ước hay sao.
Trên cơ bản mà nói, mặc dù bên trong Kiếm Môn, phân phối kiếm trận cũng chỉ là ngẫu nhiên phân phối mà thôi, nhưng có mấy cái kiếm trận không nhất định sẽ có, mà loại nhỏ Phi Hành kiếm trận này chính một trong số đó. Cho nên đối với kiếm trận này, Diệp Bạch cũng cảm thấy rất là vừa lòng, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Điều mà hắn cảm thấy buồn bực chính là kiếm trận thứ ba, cũng chính là Tam cấp cấp thấp duy nhất Lục sắc kiệt xuất cấp kiếm trận, đây là Tam cấp kiếm trận duy nhất công kích hình kiếm trận. Nhưng sau khi hắn nhìn các loại yêu cầu, Diệp Bạch lại càng buồn bực phát hiện, cái kiếm trận này hoàn toàn là một cái kiếm trận khiếm khuyết, vứt bỏ đi thì thực đáng tiếc, nhưng giữ lại thì thực là vô vị.
Hơn nữa, Diệp Bạch còn thấy Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận đối với kiếm trận này còn cường đại hơn, đối với cái kiếm trận này dù sao Diệp Bạch cũng không tính toán tu luyện.
Bởi vì Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận, mặc dù chỉ là Nhị cấp Cao cấp kiếm trận mà thôi, nhưng bởi vì kiếm trận đó có thuộc tính công kích Âm ba (sóng âm), hơn nữa Lam sắc Truyền kỳ phẩm cấp so với Tam cấp cấp thấp Quỳ Hoa Ngũ Hành Kiếm Trận còn muốn cao hơn một cấp, cơ bản có khả năng tương đương với một cái Nhị cấp Cao cấp Tử sắc truyền thuyết cấp kiếm trận.
Bởi vậy, mặc dù nói như thế nào, hắn muốn so sánh Quỳ Hoa Ngũ Hành Kiếm Trận này mặc dù thấp hơn một cấp, nhưng lực sát thương càng cường đại hơn.
Hơn nữa hiện tại Diệp Bạch có Phần Hương Cổ Cầm, cùng với các loại Huyền binh, bố trí kiếm trận này cũng không có vấn đề gì, nhưng bố trí kiếm trận cao hơn một cấp kia thì khó khăn hơn nhiều, cho nên Diệp Bạch tự nhiên chỉ có thể tính toán buông tha.
Lần này tấn cấp, hắn được thưởng ba cái kiếm trận, Diệp Bạch có được hai phụ trợ kiếm trận, một công kích kiếm trận. Còn phòng ngự không có, điều này đối với lần thăng cấp lần này hắn vốn ôm hy vọng thật lớn, nhưng được thưởng mới có như vậy hắn cảm thấy có điểm thất vọng. Mà Quỳ Hoa Ngũ Hành Kiếm Trận thuộc tính khiếm khuyết, cũng làm hắn cảm giác thất vọng hơn.
Kiếm Trận sư mỗi một lần thăng cấp đều gian nan vô cùng, thông thường thăng một cấp cũng phải mất vài năm, mười mấy năm, thậm chí vài chục năm. Bởi vậy, mỗi lần thăng cấp được ba cái kiếm trận rất là quan trọng. Bất cứ lần thăng cấp nào cũng đều ảnh hưởng thật lớn, sau này muốn có cũng chỉ dùng điểm cống hiến để đổi mà thôi.
Cho nên, nếu như phát hiện được bên trong kiếm trận, có một kiếm trận khiếm khuyết, thì tổn thất như vậy làm Diệp Bạch có điểm buồn bực không vui. Hơn nữa, Diệp Bạch hy vọng nhất chính là kiếm trận đại hình công kích, hoặc hoàn toàn phòng ngự kiếm trận, lần này một cái cũng không có xuất hiện.
Sau khi Diệp Bạch suy nghĩ một chút, hắn cũng dần bình thường trở lại, không phải lúc nào cũng có khả năng mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy, lần trước thăng cấp lên cấp hai, hắn được thưởng ba cái kiếm trận, đều cực kỳ thực dụng, lần này, có được hai cái không thể thiếu, cho nên chính mình cũng không có thiệt hại gì.
Dưới tình huống như vậy, nếu như cho mình một cái công kích kiếm trận, hoặc hoàn toàn phòng ngự kiếm trận, kỳ thật cũng không cần thiết lắm. Diệp Bạch dù sao cũng có Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận làm chủ công kích thì cũng đủ rồi, sau này hắn có khả năng kiếm thêm điểm cống hiến, từ Kiếm Thạch đổi lấy cường lực công kích hình kiếm trận ra.
Sau này đổi, hắn sẽ đổi đại hình công kích kiếm trận.
Lập tức, Diệp Bạch liền tiến vào bên trong Kiếm Thạch, tại bên trong Kiếm Thạch thí nghiệm Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận trước, bởi vì có Tiểu Nhiếp Linh Kiếm Trận làm trụ cột, cho nên Diệp Bạch cũng chỉ tốn không tới nửa canh giờ, là có thể tự nhiên sử dụng, thật ra kiếm trận này hắn cũng chỉ có sửa đổi một chút mà thôi. Đối với Kiếm trận sư, Tinh Thần lực yêu cầu cao hơn một chút, bố trí kiếm trận sử dụng thời gian kỹ sảo phức tạp hơn một chút thì so với Tiểu Nhiếp Linh Kiếm Trận cũng không có gì bất đồng.
Hiện tại, tại bên Kiếm Thạch Diệp Bạch đã có khả năng đối nghịch, cảnh giới linh khí như rồng, linh khí cuồn cuộn hiện ra tám con Cự long vắt ngang hư không, đồng loạt hướng về phía bên này hội tụ. Diệp Bạch nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy vui mừng, hắn biết kiếm trận này xem như đã luyện thành, ngày sau chỉ cần đề cao, cùng thuần thục mà thôi. Sau này, chính mình bố trí Nhiếp Linh Kiếm Trận cỡ trung này tốc độ tu luyện sẽ càng lúc càng nhanh, kiếm trận tự nhiên cũng càng ngày càng trở lên hoàn mỹ, tốc độ thu nạp linh khí cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng cái tốc độ này, đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói cũng là đủ rồi, ở bên trong Tà Vương mộ này, vần đề thiếu nước Diệp Bạch cũng đã hoàn toàn giải quyết. Diệp Bạch tin tưởng, cảnh giới hiện tại của mình, đã hoàn toàn có khả năng làm được tình trạng tụ linh như mưa, chỉ cần ở bên trong Tà Vương mộ này linh khí đầy đủ, Diệp Bạch đã hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề không có nước uống nữa.
- Nước… trừ những người từ ngoài tiến vào, ai có cơ hội uống nước thỏa thích đây.
Đương nhiên, cũng là bởi vì duyên cớ ở bên trong Tà Vương mộ, độ dày linh khí so sánh với ngoại giới cao hơn quá nhiều, nếu như ở bên ngoài, linh khí loãng như vậy, Diệp Bạch cũng không làm được.
Trừ phi hắn tu luyện đến ngũ cấp Kiếm Trận sư, hoặc là thất cấp Kiếm Trận sư có thể học được cao giai Nhiếp Linh Kiếm Trận, Tứ Tượng Tỏa Linh kiếm trận thì mới có thể, thậm chí, có thể hình thành dị tượng càng thêm kinh khủng hơn. xem tại TruyenFull.vn
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng chỉ có thầm than thở mà thôi, nếu như trước kia chính mình có được Nhiếp Linh Kiếm Trận cỡ trung này thì thật là tốt biết bao, hắn cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn cắt mạch lấy máu này, nhưng cũng thật hoàn hảo, hiện tại có cái kiếm trận này, chính bản thân mình ở bên trong Tà Vương mộ cũng không sợ thiếu nước nữa, so sánh với người khác tỷ lệ sinh tồn cũng cao hơn một phần.
Dù sao, có thể bảo trì cơn khát thì thể lực tinh thần sẽ mỏi mệt hơn rất nhiều, nếu không có được bổ sung thì cho dù có cường đại như thế nào cũng phải mệt mỏi. Nhưng hiện tại, Diệp Bạch cũng không bị nguyên nhân này hạn chế nữa, chỉ cần hắn nguyện ý đều có khả năng ở bên trong Tà Vương mộ này vĩnh cửu, cho đến lúc tất cả Ích Cốc Đan toàn bộ tiêu hao hết mới thôi.
Đương nhiên, đối với điểm này, Diệp Bạch không có khả năng làm như vậy, không nói đến phía sau tùy thời có nhiều đại môn phái gia nhập vào, mà ở bên trong Tà Vương mộ nguy hiểm trọng trọng, còn nửa tháng sau, Tử Cảnh Cốc cuối năm tổ chức đại hội đấu giá, cùng với năm sau nội tông đệ tử cùng với hạch tâm đệ tử thí luyện, Diệp Bạch cũng không thể bỏ qua không tham dự được.
Mặc dù hiện tại mà nói, nếu như lúc này hắn trở lại Tử Cảnh Cốc, lập tức chính là có đãi ngộ hạch tâm đệ tử.
Nhưng nếu được chân chính sắc phong như thế, hắn vẫn muốn ở nội tông và hạch tâm đệ tử thí luyện đạt được phần thưởng để tông phái cấp cho.
Đối với Diệp Bạch những điều này, tự nhiên sẽ rất là quan trọng.
Trừ Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, kiếm trận thứ hai tiểu Phi hành kiếm trận, Diệp Bạch cũng không phải tu luyện bao lâu, liền có thể đại khái nắm giữ sử dụng được.