Vô Tận Trùng Sinh

Chương 175: Thảo mộc giai binh



Chiến trận của Khương Thần cùng với năm vị võ giả đỉnh cao của Thiên Độ quốc này đối với ngoại giới không có ảnh hưởng. Thế nhưng đối với một vài vị nhập đạo giả pháp lực cao cường cùng với một vài võ giả linh giác linh mẫn, bọn họ đều có thể cảm nhận được đang có cao nhân giao chiến.

Chẳng qua cảm nhận được thì cảm nhận được, không một ai dám tò mò đi quan chiến cả.

Nói đùa, loại cao thủ này giao đấu, nếu như chạy tới xem liền không khác gì kiến xem voi đánh nhau. Nếu như không phải chết vì bị voi dẫm cũng là chết do tên bay đạn lạc.

Lại nói tại chiến trận lúc này, sau khi thanh âm Khương Thàn vừa dứt, thân thể năm người lập tức kéo căng như dây đàn.

Sau ót bọn họ đều không hiểu thấu có cảm giác lạnh gáy. Một luồng tử vong giống như đang giáng lâm.

Trên mặt đất, toàn bộ cây cối rút xuống lúc này lại trồi trở lên như ban đầu, thậm chí ngay một vết sứt mẻ cũng không có.

Mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy. Thiên địa hiện tại im ắng, yên bình giống như chưa từng xuất hiện một trận đại chiến kinh thiên.

Mặc dù cảnh vật giống như có chút yên bình, thế nhưng nội tâm năm người Hạ Thanh Long lại là kinh đào hải lãng.

Trước một trận cuồng phong, thiên địa đâu có báo trước. Mọi thứ đều vô cùng yên lặng giống như hiện tại vậy. Yên lặng một cách đáng sợ. Yên lặng như để dự báo sắp có biến.

Lại trôi qua một khoảng thời gian, trên người Khương Thần phát ra từng đạo quang mang xanh lục. Quang mang xanh lục thời điểm đại thịnh liền lập tức tản ra tứ phía dung nhập vào đám cây cối xung quanh.

“Đệ tam biến…Thảo Mộc Giai Binh.”

Thanh âm vừa dứt, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi quét qua.

Lá cây đạo vào nhau xào xạc. Từng lớp lá cây khô dưới đất cũng chỉ khẽ lay động. Không có hiện tượng gì xảy ra cả.

“Tấn công!!!”

Đám người Hạ Thanh Long sau khi nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra, nội tâm có chút vững vàng. Lúc này không biết ai hô lên, năm người không hẹn mà cùng hướng về phía Khương Thần đánh ra những đạo công kích mạnh mẽ.

Thời điểm hiện tại xuất thủ, tràng diện đã xuất hiện chút màu sắc.

Chỉ thấy bao xung quanh mỗi người kia đều là một màu sắc khác nhau. Hạ Thanh Long công kích cuồng bạo, nội lực hiển hiện một màu đỏ rực.

Lại có người công kích thiên về âm nhu, nội lực hiện lên màu tím thẫm.

Cứ như vậy năm đạo quang mang lao thẳng về phía một thân ảnh đơn bạc đứng lặng lẽ trên ngọn cây.

Vào giờ khắc này, một gió, một hơi thở, một ngọn cỏ, một cây, một lá, một hạt cát, một khối đá nhỏ…đều hóa thành lợi kiếm, cự phủ, đại đao, việt, hái, liềm, vạc…đủ mọi loại vũ khí trên đời.

Ngàn vạn thanh vũ khí lấp khắp khu rừng, trải khắp trận pháp khí thế giống như thôn vạn dặm, hướng về phía năm đạo quang mang kia đánh tới.

Thảo Mộc Giai Binh!

Vũ khí che khắp bầu trời kia tỏa ra khí thế thôn thiên, chỉ riêng loại khí tức này đập vào mặt thôi cũng khiến cho năm người võ giả cảm thấy như từng đợt lưỡi dao sắc bén vạch qua da thịt đau nhói.

Thậm chí thời điểm hiện tại, bọn họ có cảm giác như không chỉ khí thế mà thậm chí là ý niệm của bản thân cũng giống như bị khí thế của đầy trời vũ khí kia thôn phệ.

Năm người không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt ai nấy hiện lên vẻ khó coi.

So với Mộc Thủ cùng Thiên Thủ Quan Âm, đệ tam biến Thảo Mộc Giai Binh này có thể nói khác xa một trời một vực.

Từ Mộc Thủ cùng Thiên Thủ Quan Âm, bọn họ thậm chí có thể chống đỡ dễ dàng. Thế nhưng Thảo Mộc Giai Binh lại đem đến cho bọn họ cảm giác tử vong, khiến cho bọn họ tay chân bủn rủn không dám đón đỡ trực diện.

Lúc này, ai nấy đều cố gắng tập trung tinh thần đề phòng một chiêu xuất kì bất ý đến từ Khương Thần.

Giữa một khoảng trời rộng lớn bị các loại vũ khí bao phủ, bên dưới mặt đất, cây rừng đã theo đó biến mất từ lâu. Chỉ còn duy nhất một ngọn cây cao, nơi đó đứng lấy một vị thanh niên.

Thanh niên kia lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ nhợt nhạt, hiển nhiên làm ra loại tràng diện này, hắn cũng đã tiêu tốn một lượng vô cùng lớn sức lực.

Thế nhưng từ trên người thanh niên đó, năm vị võ giả cảm nhận thấy từng đợt khí tức thánh khiết, loại khí tức mà mỗi khi bọn họ cảm nhận đều khiến trong lòng sinh ra một cỗ sùng bái muốn quỳ xuống mà tôn thờ.

“Các vị…ta cũng không giấu diếm gì…nếu như các ngươi có thể vượt qua một đợt này, ta chỉ có thể bỏ chạy.” Phía trên cây, Khương Thần không chút dấu diếm nói vọng xuống.

Mặc dù Thảo Mộc Tam Biến dễ xây dựng cùng với dễ sử dụng, thế nhưng người dựng nên trận pháp phải là người điều khiển cùng là trung gian hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí cho trận pháp, vậy nên tổn hao tinh thần lực là vô cùng lớn.

Thêm nữa lượng Hỗn Nguyên Chi Khí trên Lam Hải tinh không có bao nhiêu cho nên hắn phải sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân để duy trì trận pháp.

Bởi vậy một chiêu đệ tam biến này đã lấy đi gần như sáu thành Hỗn Nguyên Chi Khí của Khương Thần. Cộng thêm hai biến lúc trước nữa, hiện tại lượng Hỗn Nguyên Chi Khí trên người Khương Thần cũng đã không còn bao nhiêu.

Quả thật năm người kia nếu như có thể sống sót qua được Thảo Mộc Giai Binh, hắn chỉ có thể bỏ chạy.

Phía dưới, năm người Hạ Thanh Long nghe vậy, sắc mặt cũng không vui lên bao nhiêu. Hiện tại bọn họ bị vây trong trận pháp. Một bầu trời các loại vũ khí như thái sơn áp đỉnh, bọn họ không muốn chống đỡ cũng phải chống đỡ.

Mà nếu lấy cứng đối cứng, bọn họ có thể vượt qua một kiếp bày không?

Chỉ cần nhìn một trời vũ khí như kia, nội tâm bọn họ đã có chút nản lòng thoái chí.

Đến mức có thể sinh sinh chống đỡ nó? Bọn họ vẫn chưa nghĩ tới.

“Khương đạo hữu quả nhiên không phải người tầm thường. Đánh đến hiện tại ta cũng không mong bản thân có thể sống sót.” Hạ Thanh Long mỉm cười nói.

“Trước khi dùng một chiêu cuối cùng này, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tu luyện loại thuật pháp gì được hay không?”

“Hóa ra là vậy.” Khương Thần tủm tỉm cười khẽ lẩm nhẩm.

Lúc trước hắn có chút suy đoán đám người này có phải hay không nhắm tới phương pháp tu luyện của hắn. Hiện tại Hạ Thanh Long này mở ra một câu hỏi như vậy, hắn có thể khẳng định bọn họ ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên hắn.

Chẳng qua rất không may cho bọn họ, Khương Thần không phải đèn cạn dầu.

“Cũng không sao, dù sao là năm cái xác chết, không thể nói ra ngoài được.” Thanh âm Khương Thần lạnh nhạt vang lên: “Thứ ta sở tu là nguyên thuật, thân phận của ta liền là nguyên giả.”

“Tất nhiên trên Lam Hải tinh này, nguyên giả hiện tại chỉ có một mình ta mà thôi.”

“Nguyên thuật…nguyên giả…” Hạ Thanh Long khẽ nỉ non: “Lúc trước ta đạt được một cuốn cổ thư, trong cổ thư đã mơ hồ nhắc tới hai từ này…không nghĩ tới sống hơn trăm năm, hiện tại mới chân chính gặp gỡ.”

“Tốt rồi, nếu như không còn gì để nói, vậy hiện tại ta liền ra tay.” Khương Thần mỉm cười nói. Nụ cười vẫn gây cho người khác một trận rét lạnh, thế nhưng cộng với khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện tại, nụ cười đó nhiều hơn một phần bi thương.

Dứt lời, Khương Thần đứng trên ngọn cây lạnh nhạt nhìn xuống năm người, bàn tay dơ ra đè xuống.

Thời điểm bàn tay Khương Thần hạ xuống, hư không có cảm giác chấn động, chỉ thấy một bầu trời các loại vũ khí đua nhau hướng về phía năm người Hạ Thanh Long đánh xuống. Khí thế giống như thiên binh vạn mã thần tốc tiến quân.

Ầm! Ầm!

Năm người Hạ Thanh Long cũng không chút giữ lại, nội lực bùng phát, mỗi người đều đem tuyệt học của bản thân ra sử dụng.

Giống như Lý Thiên, công kích của hắn thiên về âm nhu, nội lực hiển hóa ra màu tím thẫm, lúc này phía sau lưng hắn như có như không xuất hiện hư ảnh một đầu tử long gầm thét.

Hư ảnh này kết hợp với quyền đầu của hắn đánh tới đâu các loại vũ khí do Thảo Mộc Giai Binh tạo thành tan tác đến đó.

Một bên, mỗi người đều đem nỗi lực của bản thân huyễn hóa ra một loại đồ vật hoặc con vật dùng nó để đối kháng lại thế công của Khương Thần.

Trong đám người này chỉ có Hạ Thanh Long là người nổi bật nhất, hai tay hắn sử dụng hai loại võ công, đánh tới đâu từng lớp đao kiếm lại dạt ra đến đó.

Hắn nội tâm vẫn muốn đánh lui đám binh khí này tiến tới tấn công Khương Thần. Dù sao Khương Thần mới chính là người khiển trận pháp, đánh bại được hắn đồng nghĩa với việc ngàn vạn binh khí này tự động biến mất.

Tràng diện rơi vào trạng thái kịch liệt vô cùng. Nguyên bản Khương Thần tính toán đánh ra một chiêu này, năm người kia tất bại. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ năm người này lại chống đỡ một cách mạnh mẽ đến thế.

Cứ nhìn cách bọn hắn di chuyển vừa né tránh vừa đánh tan từng đạo binh khí sẽ thấy, bọn hắn từ nãy tới giờ chưa có dấu hiệu thấm mệt.

“Như vậy mới đáng để ta toàn lực ra tay chứ.” Đứng trên ngọn cây, Khương Thần vừa điều khiển trận thế binh khí vừa lạnh lùng nói.

Dứt lời, bàn tay hắn thay đổi phương vị sang một loại ấn kì lạ. Chỉ thấy ấn vừa kết, ngàn vạn binh khí đang đánh tới năm người kia lập tức tản ra phân bố thành từng tốp nhỏ, từng tốp binh khí nhỏ lại xếp thành từng lớp từng lớp trải khắp khu rừng.

Thanh âm đạm mạc của Khương Thần lại một lần nữa vang lên:

“Thảo Mộc Giai Binh! Binh Biến Sát Trận!”