Lại nói, giải quyết xong hai linh hồn phân thân, Khương Thần liền tung mình bay xuống cánh rừng rậm phía dưới giấu đi khí tức của bản thân.
Tiêu diệt hai đạo linh hồn thể phân thân này, thân chủ nhân của bọn chúng chắc chắn cảm nhận được thế nhưng cũng cần một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian đó, hắn cần phải chuẩn bị một số thủ đoạn bảo vệ mình.
Cánh rừng hắc sắc phía dưới này nằm ngoài rìa của thế giới, nơi này sương mù trắng xóa tràn ngập tầm nhìn. Ở hoàn cảnh này, tầm nhìn cực kì eo hẹp. Dù cho có sử dụng linh hồn cảm giác cũng chỉ có thể điều tra được ước chừng hơn trăm mét phụ cận là không thể tiếp tục kéo dài hơn.
Hống…
Trong rừng thỉnh thoảng lại có vài tiếng thú rống trầm thấp. Khương Thần sau một hồi điều tra liền phát hiện ra nơi này có những dị thú được tạo nên từ hồn thể.
Hắn gọi đây là những hồn thú. Hồn thú là tập hợp rất nhiều linh hồn, tàn hồn…sau một thời gian dài thôn phệ lẫn nhau mà thành.
Trong khu rừng hắc sắc này không chỉ có thanh âm gào rống của hồn thú. Càng đi sâu vào trong rừng, hắn càng nghe được nhiều những thanh âm của những cuộc giao tranh.
Nội tâm có chút tò mò, Khương Thần liền tìm tới một tán cây rậm rạp gần đó phóng tầm mắt nhìn xem. Hóa ra xung quanh đó có không ít các tổ đội tộc nhân Hồn tộc đi cùng nhau liệp sát hồn thú.
Bấy giờ, Khương Thần mới vỡ lẽ, Uông Tử thành còn là nơi thao luyện của tộc nhân Hồn tộc. Thế nhưng Khương Thần phát hiện ra tộc nhân Hồn tộc thao luyện tại nơi này chỉ là tộc nhân chi mạch.
Bởi lẽ huyết mạch của bọn họ không hề tinh khiết, thậm chí có những người mang theo huyết mạch ngoại tộc còn đậm đặc hơn huyết mạch Hồn tộc.
“Tộc nhân chi mạch a.” Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên, miệng lẩm nhẩm.
Giống như Thánh tộc, tộc nhân chi mạch sẽ không được ở tại Thánh giới, tộc nhân chi mạch Hồn tộc cũng không được ở Minh giới mà là ở một phiến thế giới do Hồn tộc chưởng khống.
“Nếu như có thể trà trộn vào được đám người này, thoát khỏi Uông Tử thành cũng không phải khó.” Hai mắt sắc lạnh nhìn về phía tổ đội đang liệp sát hồn thú kia, Khương Thần thầm nghĩ.
Đoạn, hắn lại ẩn đi khí tức tìm tới một chỗ an toàn nghĩ cách đưa Khương Y Na tới nơi này.
Thời điểm Khương Thần còn nghĩ rằng thoát khỏi Uông Tử thành không có gì khó, bên trong phân thành hai vị chủ nhân hai đạo linh hồn phân thân bị Khương Thần diệt sát đã phát hiện ra.
“Có ngoại tộc đột nhập vào Uông Tử thành, toàn thành giới nghiêm, kiểm tra các tộc nhân mỗi khi ra vào thành.”
Tin tức ngoại tộc đột nhập vào Uông Tử thành không thể không nói là một quả bom hạng nặng đánh thẳng vào tỏng lòng mỗi tộc nhân Hồn tộc nơi đây.
Trong lịch sử tồn tại của Hồn tộc, Uông Tử chủ thành cùng các phân thành không phải không có người từng đột nhập qua.
Bình thường những kẻ đột nhập vào Uông Tử thành đều mang theo tâm tư giải cứu linh hồn của người thân bị bắt đi.
Kết quả thì sao?
Chưa một ai đột nhập vào Uông Tử thành thậm chí một phân thành thực lực yếu nhược mà toàn thân trở ra cả.
Lại nói, lệnh từ phủ thành chủ được ban phát, cả phiến thế giới này trở nên ráo riết, không khí trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.
Thời gian này, Khương Thần cũng đã biết được tin tức việc đột nhập của mình bị lộ. Chẳng qua hắn vẫn không có bao nhiêu lo lắng cả. Bởi lẽ hiện tại hắn đã không đóng giả thành một vị Uông Tử thành sứ giả nữa.
Hiện tại hắn đang xuất hiện trong một tổ đội liệp sát hồn thú dưới thân phận là một tộc nhân Hồn tộc.
Mấy ngày trước, Khương Thần đang trong lúc xây dựng truyền tống trận liền bị một tiểu đội liệp sát hồn thú phát hiện. Tổ đội này gồm năm người ba nam hai nữ. Thực lực Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong. Người dẫn đầu là một vị nữ tử Hồn tộc thực lực Nguyên Vương Cảnh sơ kì.
Lúc đó, hắn bởi vì sợ phát hiện lên đã chuẩn bị ra tay diệt sát đối phương, không nghĩ tới đối phương nhận ra khí tức Trấn Hồn Quan trên người hắn mà nhầm thành tộc nhân Hồn tộc.
Khương Thần vì thế cũng thuận nước đẩy thuyền, đóng giả thành một tộc nhân Hồn tộc. Thậm chí để đám người kia không nghi ngờ, hắn trong lúc diệt sát hồn thú cũng góp công không nhỏ, đồng thời thỉnh thoảng còn lấy ra Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh.
Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh – thiên tài vạn cổ của Hồn tộc tất nhiên chất lượng không phải bàn cãi.
Đám người tiểu đội kia nhìn thấy Trấn Hồn Quan trong tay Khương Thần liền cảm nhận được một uy áp mạnh mẽ. Bọn họ ngộ nhận Khương Thần là tộc nhân có huyết mạch phẩm chất cao, bởi vậy cho nên càng thêm sùng bái.
Lại thêm ba ngày trôi qua, Khương Thần vẫn chưa tiếp dẫn Khương Y Na thành công.
Hiện tại hắn thành công trà trộn vào tổ đội Hồn tộc, cái lợi trước mắt liền là không dễ dàng bị người phát hiện. Cái khó khăn lại là khó có thể tách đoàn ra xây dựng truyền tống trận đón Khương Y Na từ Lam Hải tinh tới đây.
Khương Thần đang chuẩn bị tinh thần tiếp tục dẫn đội đi liệp sát hồn thú liền thấy vị nữ tử dẫn đầu năm người lúc trước hiện tại tên Khang Kha Nguyệt hướng Khương Thần về phía mình, nói:
“Cổ Thần huynh, mấy ngày nay ngươi đã xuất lực không hề ít. Ngày hôm nay ngươi liền nghỉ ngơi thoáng một chút, chúng ta ra ngoài săn Hồn Nguyên Thú.”
Hồn Nguyên Thú trong miệng nữ tử này chính là hồn thú mà Khương Thần tự gọi lúc trước.
Quả thật mấy ngày nay đi săn Hồn Nguyên Thú, Khương Thần đã xuất lực tương đối nhiều, ngược lại toàn bộ lợi ích của Hồn Nguyên Thú hắn lại không đụng chạm mảy may. Điều này khiến cho đám người kia không khỏi nể phục hắn.
Bọn họ phỏng đoán Khương Thần là một vị thiếu gia nào đó từ Minh giới tới đây lịch luyện, tài nguyên liền không thiếu tốn vì vậy mà không để mắt chút tài nguyên trên người Hồn Nguyên Thú của bọn họ.
Dù sao Khương Thần tự xưng họ Cổ. Mà Hồn tộc dòng chính mới được mang tên họ này. Bọn họ đến từ Hồn Nguyên Thiên Giới chỉ là chi mạch, nơi đây năm họ bảy tộc đều không được mạo xưng họ Cổ.
“Như vậy a, các ngươi cần phải cẩn thận.” Khương Thần giả bộ gật đầu nói.
Cơ hội này không thể không nói chính là ngàn năm có một. Dựa vào sơ hở này, hắn có thể âm thầm đi tiếp dẫn tiểu nha đầu tới đây.
Nghĩ là làm, đợi cho đám người kia rời đi, hắn liền quay trở lại địa điểm cũ lần trước xây dựng truyền tống trận dang dở.
Nguyên bản hắn dự định sẽ tiếp tục hoàn thiện trận pháp, không nghĩ tới nơi đây đang tập trung một lượng lớn nguyên giả Hồn tộc.
Tất cả đều ngưng mắt nhìn về phía trận pháp dang dở, ai nấy đều đưa ra các loại ý kiến.
“Nơi đây không nghĩ tới lại có một tòa tiểu truyền tống trận a.”
“Liệu đây có phải là nơi mà kẻ đột nhập kia tiến vào không?”
“Chỉ sợ kẻ này muốn xây dựng trận pháp ở nơi đây để tiếp dẫn kẻ khác vào Uông Tử thành a.” Một vị thanh niên nam tử nhíu mày khẽ nói.
“Như vậy kẻ này thực sự to gan a…không những trà trộn vào Uông Tử thành mà còn muốn dẫn ngoại nhân tới đây.”
“Việc này tốt nhất nên để chấp pháp đại nhân xử lý.”
Đám đông còn đang xì xào bàn tán, một đội quân gồm trăm vị hắc giả, dẫn đầu là một trung niên nam tử bay tới.
“Tất cả mau cút…thành chủ đại nhân ra lệnh nơi này trở thành cấm địa.” Trung niên nam tử không chút khách khí hướng tới đám nguyên giả đang tụ tập ở đây nói.
Trung niên nam tử này tên Cổ Khư, hắn vừa là phó thành chủ vừa là người đứng đầu chấp pháp đội. Chuyên dẹp yên những xích mích của các tiểu đội liệp sát Hồn Nguyên Thú tới đây lịch luyện.
Nhìn thấy Cổ Khư xuất hiện, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu lảng tránh dần dần.
Bọn họ đều từ Hồn Nguyên Thiên Giới tới đây lịch luyện, trước khi đi sớm đã nghe thấy danh tiếng của Cổ Khư.
Người này tính cách thiết huyết, hung tàn, hỉ nộ vô thường, bất cứ kẻ nào tới đây đắc tội với hắn đều sẽ bị hắn đánh cho tàn tật.
Dù sao Uông Tử thành phân thành này thuộc về loại yếu nhất, tộc nhân Hồn tộc tới đây lịch luyện cũng chỉ là những kẻ bối cảnh không cao tại Hồn Nguyên Thiên Giới.
Cổ Khư ngược lại, trong tên mang chữ Cổ, hiển nhiên hắn là người từ nội tộc Minh giới đến chấp chưởng Uông Tử thành, do vậy làm việc đều sẽ không bao giờ kiêng nể.
“Cổ Khư tiền bối tốt, chúng ta ngay lập tức rời đi.”
Đám người sau khi vấn an Cổ Khư liền lập tức rời đi không dám nán lại. Khương Thần cũng ở trong đám người, hắn cũng thuận theo dòng người tỏa ra bốn phía.
Giữa lúc này, thanh âm âm trầm của Cổ Khư vang lên khiến cho thân thể ai nấy căng cứng.
“Đứng lại.”
Toàn bộ đều không dám nhúc nhích thêm nửa bước, khuôn mặt ai nấy có chút tái mét, chậm chậm quay về phía Cổ Khư xem hắn muốn làm gì.
“Ta nói ngươi a.” Cổ Khư hướng về phía Khương Thần nói.
Cổ Khư chấp chưởng chấp pháp đội, bởi vậy đối với người ra người vào của Uông Tử thành có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Từ thời điểm vừa mới tới nơi này, Khương Thần đã khiến cho hắn để ý, bởi vì Khương Thần so với những người còn lại khác biệt hoàn toàn. Khương Thần đối với hắn không hề sợ hãi.
Đây là điều khiến cho Cổ Khư vô cùng ngoài ý muốn. Bởi lẽ từ trước tới giờ, không có một tộc nhân trẻ tuổi nào tới đây mà lại không đối với hắn sinh ra sợ hãi.
Lúc này, Khương Thần chầm chậm đưa đôi mắt hướng về phía Cổ Khư, lạnh nhạt nói: