Vô Tận Trùng Sinh

Chương 195: Trốn về Lam Hải tinh



Lại nói, thời điểm Khương Thần đi vào Uông Tử thành đến giờ tính theo thời gian trên Lam Hải tinh đã trải qua gần một tháng.

Suốt khoảng thời gian này, tiểu nha đầu Khương Y Na đều chầu trực tại truyền tống trận do Khương Thần xây dựng nên trước đó, chờ đợi có tín hiệu từ hắn sẽ tiến hành khởi động trận pháp.

“Ca ca thối…đi thật lâu đều không có tin tức gì, hại Y Na phải đợi ở đây.”

Tiểu nha đầu hiện tại đang ngồi bên cạnh một tổ kiến nhỏ đếm từng con kiến chạy ra khỏi hang, vừa đếm vừa lẩm bẩm trách mắng Khương Thần.

Nàng không hề biết, ca ca nàng vào trong Uông Tử thành đã chịu đủ cay đắng do Cổ Minh ban cho, hiện tại sống chết cũng không rõ.



“A!!!” Một tiếng rít nhẹ qua kẽ răng vang lên.

Khương Thần sau vài ngày hôn mê rốt cục tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại, hắn đã cảm nhận thấy một đợt đau nhức từ xương cốt truyền tới.

Hiển nhiên hôn mê những ngày này, mộc nguyên khí cũng chỉ đủ duy trì chống lại sự ăn mòn của hắc bạch chi khí Cổ Minh đánh vào cơ thể lúc trước. Ngoại thương cũng như nội thương trên cơ thể hầu như chưa khôi phục được nhiều.

Tại Lam Hải tinh, Hỗn Nguyên Chi Khí hiện tại có thể coi bằng không, muốn khôi phục được loại thương thế này cũng không biết sẽ trải qua bao lâu thời gian nữa.

“Ài…vốn tưởng mọi sự dễ dàng…không nghĩ tới vẫn có Nguyên Tôn Cảnh tọa trấn.” Khương Thần thở dài một hơi, đưa một tay lên trán, chán nản nói.

Thử nghiêng mình gượng dậy, Khương Thần lại kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Hiển nhiên xương cốt chưa liền, hiện tại cố ngồi dậy không khác gì tự tra tấn bản thân mình.

“Thật sự khổ sở…tiểu nha đầu a, ngươi nếu như không đến cứu ca ca, ca ca liền bị thú rừng ăn thịt.”

Lại thử thêm một lần xem có thể ngồi dậy được hay không, Khương Thần rốt cục từ bỏ.

Loại đau nhức này quả thật khiến cho hắn sợ hãi. Nếu như chỉ là đau nhức về mặt thể xác, bản thân hắn cũng không đến mức phải kêu lên như thế này.

Một chỉ hắc bạch lúc trước của Cổ Minh đánh thẳng vào Thánh Đồng. Lúc đó, Phản Kích của Thánh Đồng được kích hoạt đồng nghĩa với việc hắn cũng trực tiếp nhận vào lực lượng của một chỉ đó.

Loại lực lượng ăn mòn từ hắc bạch chi khí kia quả thật quá khó chịu.

Sau khi phát hiện ra tình trạng của bản thân lúc đó, Khương Thần đã chuyển mộc nguyên khí để ngăn chặn lực lượng ăn mòn kia. Thế nhưng vạn lần không nghĩ tới, loại lực lượng kia giống như dòi bọ ăn sâu vào tận xương tủy hắn.

Lúc này mỗi lần hắn cố cử động đều khiến cho lực lượng ăn mòn kia gia tốc thêm khả năng ăn mòn. Thậm chí linh hồn của hắn cũng có dấu hiệu bị lực lượng kia xâm nhập.

Đau nhức đến từ linh hồn chính là thứ khiến cho Khương Thần cảm thấy sợ hãi lúc này.

“Nếu như chiếu theo phim truyền hình đến xem, lúc này sẽ có người đến cứu ta, thường thường sẽ là một tiểu nha đầu hoặc không liền là một vị nữ tử xinh đẹp.” Khương Thần cười tự giễu, khẽ lẩm nhẩm.

“Rất tiếc đây lại không phải một bộ phim.”

Dứt lời, hắn lại nhắm mắt lại chờ đợi cho mộc nguyên khí chậm rãi chữa trị bản thân.

Hiện tại, mộc nguyên khí có thể chữa trị được bao nhiêu liền hay bấy nhiêu. Tốt nhất là có thể khiến cho loại lực lượng kia không thể xâm nhập vào linh hồn, bằng không mà nói, thoát khỏi Uông Tử thành, hắn cũng sẽ chết tại nơi hoang vắng này.

“Gia gia, mau nhìn.”

Phía sườn dốc bên kia vang lên một đạo thanh âm trong trẻo. Thanh âm lọt vào tai khiến cho mỗi người nghe được lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Loại thanh âm này thậm chí có thể khiến cho người nghe vào tâm thần trở nên thanh thản. Rất hiển nhiên loại thanh âm này phối cùng với một nữ tử xinh đẹp sẽ tạo nên một tuyệt sắc giai nhân. Nếu như không phải của một vị tuyệt sắc nữ tử thì quả thật đáng tiếc.

Thế nhưng, điều đáng tiếc kia lại xảy ra.

Chỉ thấy dưới sườn dốc dần ló lên hai đầu người, sau đó là cả thân người. Một già một trẻ hai người trên tay đều cầm một chiếc gậy nhỏ chống xuống đất chật vật leo lên gò đất cao.

Trên lưng hai người này đeo một chiếc gùi đan bằng dây cây rừng nhìn qua có phần sơ xài. Trong gùi chứa đầy những củ cây rừng cùng lá thuốc. Thanh âm trong trẻo vừa rồi là của một vị nữ tử.

Nữ tử này dáng người có chút thô kệch, bắp tay cùng hai vai vồng lên có cảm giác giống như một mãnh nam nhân.

Không chỉ có dáng người không mấy bắt mắt, làn da nữ tử này cũng không được trắng như những tiểu thư hay kể cả những nữ tử bình thường tại đô thị, ngược lại có phần sạm đi vì nắng.

Khuôn mặt tròn, đôi môi mỏng dính, cánh mũi to, mái tóc thưa đều không phải chuẩn mực cái đẹp của nữ tử đô thị. Thế nhưng vị nữ tử kia lại hội tụ đủ những yếu tố đó.

Có thể nói, cứu vớt được nhan sắc của nàng chính là đôi mắt to hết sức linh động - một đôi mắt biết cười và thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc vừa rồi.

Khương Thần thuộc loại người không quan trọng về vẻ bề ngoài, bằng chứng chính là thời điểm còn tại thân thể cũ, hắn thậm chí còn chọn cách ăn mặc không ra làm sao, chọn kiểu đầu tóc quê mùa…thế nhưng trông thấy nữ tử kia, hắn trong lòng cũng thoáng có chút thương cảm cho đối phương.

Nhìn bộ dáng dường như nàng cùng vị gia gia kia sống tại phụ cận quanh đây. Nếu như xuống tới đô thị, có thể nàng sẽ bởi vì ngoại hình của mình mà vô cùng tự ti.

“Ài…cảm giác thật giống như một câu chuyện.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Sau đó có phải hay không hai người kia liền đưa ta về nhà, băng bó cho ta, sau đó bản thân ta liền trả ơn bọn họ?”

Quả thật, nếu như sự việc diễn ra đúng như Khương Thần vừa mới nói, vậy thì quả thật quá giống tình tiết trong một bộ phim.

Thế nhưng cuộc sống cùng với phim ảnh liền khác xa nhau, ông cháu hau người kia sau khi nhìn thấy bộ dạng của Khương Thần liền bị dọa cho sợ hãi.

Lúc này, Khương Thần bởi vì xương cốt gãy nát cho nên tạo hình nằm trên mặt đất quả thật quá dọa người, thậm chí quần áo trên người rách tả tơi, máu me vương vãi khắp nơi. Đây chính là điều khiến cho hai người kia sau khi nhìn thấy hắn, sắc mặt đã tím tái lại.

“Gia gia, chúng ta có cứu hắn không?”

“Không được, nếu như hắn chết, chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức.” Lão giả cũng chính là gia gia của nữ tử kia lắc đầu đáp.

Nói đoạn liền dắt tay nàng bước vòng qua người Khương Thần đi về sườn dốc mô đất bên kia.

“Lão thiên đúng là biết trêu người a.” Khương Thần khẽ cười khổ một tiếng.

Dù sao hắn cũng không trách hai người kia, quả thật nếu như mang hắn về nhà, hắn chết tại nhà của hai người, không thể không nói sẽ là một cọc phiền phức khó giải quyết.

Lại nói, hai người kia dù có đem hắn về cũng không có cách nào chữa trị được cho hắn. Hiện tại người có thể chữa được thương thế này chỉ có hắn hoặc là tiểu nha đầu Y Na kia mà thôi.

Bởi vậy cho nên hai người không mang theo hắn về lại khiến cho hắn thầm cảm ơn. Lúc này nếu như hai người kia vác hắn hoặc giả mang hắn đi một chặng đường dài, hắn có lẽ không chết vì bị thương mà có lẽ sẽ chết vì đau đớn mất.

Lại trôi qua một khoảng thời gian, tinh thần lực của Khương Thần rốt cục khôi phục được một chút. Ngoại trừ chống lại lực lượng ăn mòn quỷ dị kia, hắn cũng đã mở ra được nhẫn trữ vật, lấy truyền tin phù truyền tin cho tiểu nha đầu.

“Ài…nghĩ lại thời điểm rời đi Lam Hải tinh này…” Khương Thần khẽ cảm thán: “Quả thực muốn độn thổ.”

Khương Thần nghĩ lại thời điểm bước vào không gian, nói một câu tạm biệt với Lam Hải tinh, lúc đó bản thân mình có bao nhiêu đa sầu đa cảm, hình ảnh đó quả thật trùng khớp với hai câu thơ “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”

Lúc ra đi có bao nhiêu hùng tâm tráng khí, lúc chạy trốn trở về có bấy nhiêu thảm hại.

Khương Thần lúc này đang nghĩ, thời điểm tiểu nha đầu chạy tới đây, hắn nên nói ra toàn bộ mọi chuyện hay bịa ra một lý do nào đó ví dụ như trong Uông Tử thành cường giả như mây đây.

Dù sao thời điểm trước khi đi, hắn còn chắc như đinh đóng cột khẳng định với nàng rằng một lần này ra đi chính là không bao giờ trở về. Thậm chí còn cho nàng đi từ biệt người quen.

Hiện tại quả thật quá mức xấu hổ.

Dựa vào tình trạng này, nếu như không có nửa năm một năm chuẩn bị, hắn sẽ không dám quay trở lại Uông Tử thành lần nữa.

“May mắn ta cũng không còn là ta…nếu không chuyện này truyền ra ngoài quả thực mất mặt.”

Nhớ lúc trước Thánh tộc thiếu chủ phong quang bao nhiêu, đi đến đâu người người triều bái, thì lúc này lại thảm thương bấy nhiêu.

Không những một tên Nguyên Tôn Cảnh cũng không đánh lại, ngược lại còn bị đối phương đánh cho như chó nhà có tang. Phải mở ra dịch chuyển trận pháp chạy trốn ngược xuôi.

“Ài…dù sao cũng là lựa chọn chính xác.”

Lại nói, ban đầu Khương Thần không định dịch chuyển không gian trở lại Lam Hải tinh, mà sẽ dựa vào Khai Thiên Đồ mở ra thông đạo dẫn tới một thế giới phàm nhân khác.

Bởi lẽ theo tính toán của hắn, tài nguyên tu luyện tại Lam Hải tinh đã không còn, chạy tới một thế giới khác sẽ là lựa chọn tốt hơn cho cả hiện tại và sau này. Thế nhưng lâm thời hắn lại thay đổi ý định.

Hắn lựa chọn quay lại Lam Hải tinh không phải bởi vì nơi này quen thuộc, không phải bởi vì sợ tại thế giới khác xa lạ. Mà là bởi vì nơi này còn có một chút bố trí của hắn. Tại nơi này có thể tạm gọi là đại bản doanh của hắn.

Thậm chí hắn còn đồ đoán rằng, bởi vì thế giới này lâm vào thời không loạn lưu, người từ thế giới khác chạy vào có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng bởi thời gian chi lực. Tổng lại cho nên Lam Hải tinh cuối cùng mới là nơi quyết định dịch chuyển đến của hắn.

Hiển nhiên lựa chọn của hắn lần này là chính xác. Lam Hải tinh thời gian loạn lưu quả thật khiến cho đám người Uông Tử thành không dám đuổi vào.

Nếu như lúc trước Khương Thần lựa chọn chạy tới một thế giới phàm nhân khác nối thông với Uông Tử thành, không thể không nói Cổ Minh sẽ đuổi theo quyết ăn thua đủ với hắn.

Lại nói, Khương Thần chạy trở lại Lam Hải tinh nhưng không bị thời không loạn lưu ảnh hưởng có lẽ bởi vì Luân Hồi Chú lực lượng đi. Nếu như khí tức của Luân Hồi Chú vẫn còn một chút lây dính lên linh hồn hắn thì ắt thời gian chi lực của thế giới này không thể ảnh hưởng được tới hắn.

“Ca ca…ngươi ở đâu?”