Vô Tận Trùng Sinh

Chương 219: Giết người trong thành



“Tiểu nha đầu.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Ngươi có tức giận bọn họ không?”

“Tức giận.” Khương Y Na gật đầu thật mạnh, thái độ xem ra vô cùng nghiêm túc.

Nàng không bao giờ làm ra loại chuyện kia, hiện tại liền bị đám người này đổ oan, tâm tư tiểu hài tử như nàng làm sao có thể dễ chịu.

“Có muốn giết người không?” Khương Thần tủm tỉm cười.

Tiểu nha đầu nghe vậy sắc mặt liền tái xanh. Nàng mặc dù giận đám người kia, thế nhưng nội tâm chỉ là muốn cho bọn họ một trận nhớ đời mà thôi. Đến mức muốn giết bọn họ? Nàng còn chưa nghĩ giết người như thế nào.

“Không muốn a…ca ca Y Na không muốn giết người.”

“Đối với người có ý định làm hại bản thân mình, không được nương tay.” Khương Thần nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ.”

Nói đoạn, không cần đợi đám người kia ra tay, Khương Thần chủ động hướng về đối phương khởi phát công kích.

“Tiểu tử, ngươi ăn gan hùm…” Nam tử đầu lĩnh chưa nói hết câu, cổ liền bị Khương Thần bóp nghẹt.

Những người phía sau lưng hắn đều trợn mắt há hốc miệng. Khương Thần vừa mới đứng đó, chớp mắt liền bóp lấy cổ thủ lĩnh của bọn họ, loại tốc độ này quá kinh khủng đi, đến cả bọn họ cũng không nhìn rõ.

“Ngươi nói xem? Ngươi chống lưng cho bọn họ, vậy ai sẽ chống lưng cho ngươi?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Đoạn, hắn cũng không để cho nam tử này mở miệng, Hỗn Nguyên Chi Khí liền điên cuồng bộc phát bao phủ lấy cánh tay.

Trong chốc lát, cả cánh tay Khương Thần bao phủ bởi một màu xanh lục.

“Tha….tha mạng…”

Rắc rắc!!!

Cổ nam tử kia gãy ngoặt sang một bên, Hỗn Nguyên Chi Khí của Khương Thần tràn vào cơ thể hắn tàn phá bừa bãi. Không qua ba hơi thở, hai mắt người kia trở nên vô thần, chết không thể chết hơn được nữa.

Đám nguyên giả phía sau nhìn thấy thảm trạng của đồng đội, ai nấy đều không hiểu thấu xuất hiện một cỗ run rẩy. Mỗi người đều không tự chủ được đưa tay lên che lấy cổ của mình.

Trong khoảnh khắc Khương Thần bóp chết nam tử kia, ai nấy đều có cảm giác chính bản thân mình mới là người bị bẻ gãy cổ vậy.

“A!!!” Tiểu nha đầu khẽ kinh hô một tiếng, nàng đưa hai bàn tay nhỏ nhắn lên che mắt. Thế nhưng bằng một cách nào đó, nàng vẫn hé ra hai ngón tay len lén đưa mắt nhìn.

“Ngươi…ngươi…” Một người trong đội lắp bắp nói: “Ngươi điên rồi, tại nơi này không được giết người. Ngươi làm vậy là phá giới.”

“Phá giới thì làm sao?” Khương Thần từng bước chậm rãi tiến tới gần nam tử kia.

Hắn tiến một bước, đám người kia lại lùi một bước. Cứ thế không một ai dám bỏ chạy.

Nói đùa, lúc nãy bọn họ đã được chứng kiến tốc độ của Khương Thần. Bọn họ hiện tại dù chạy cũng không thể thoát khỏi tay đối phương, nơi này lại hẻo lánh như vậy có hô lên cũng không ai cứu viện.

Chuyện bọn họ hiện tại có thể làm đó là đem luật lệ của Uông Tử thành ra dọa cho Khương Thần sợ hãi. Dù sao uy thế của Cổ Minh – một vị Nguyên Tôn Cảnh cũng không phải dạng vừa.

“Ngươi…ngươi như vậy là không coi thành chủ ra gì, thành chủ nhất định diệt sát ngươi, thành chủ là một vị Nguyên Tôn Cảnh cường giả a.”

“Ta quả thật không coi hắn ra gì?” Khương Thần cười nhạt nói: “Về phần các ngươi nha…có can đảm đánh chủ ý lên người muôi muội ta vậy nên có can đảm thừa nhận cái chết.”

Dứt lời, Khương Thần triển khai thân ảnh. Chỉ thấy một đạo thanh sắc lướt qua như gió thoảng. Mỗi lần đạo thanh sắc kia lướt qua một người, người đó liền cảm giác cơ thể giống như nhận vào vô tận lực lượng đè ép. Ai nấy đều không tự chủ được phun ra một ngụm máu.

“Mau…mau chạy…tản ra chạy…mau đi gọi người.”

Không biết ai lúc này hô lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng tỏa ra các hướng nhanh chóng bỏ chạy.

Kì lạ là thời điểm đám người kia bỏ chạy, Khương Thần chỉ đứng im một chỗ mỉm cười nhìn theo không chút phản ứng.

“Ca ca, mau đuổi theo bọn họ, bọn họ sẽ đi gọi người.” Khương Y Na đứng gần đó hấp tấp chạy lại, vừa chạy vừa hô hào.

“Không cần thiết.” Khương Thần cười nhẹ nhàng nói, trên tay nhiều ra một tấm phù lục màu nâu thẫm.

Phù lục màu nâu thẫm này nhìn qua mười phần bình thường, hoa văn trên phù lục cũng rất sơ sài. Trên đó chỉ vẽ một vầng thái dương cùng với xung quanh là một vài văn tự cổ.

Loại phù lục này so với bùa chú của mấy tên thầy đồng tại Lam Hải tinh vẽ ra còn xấu hơn rất nhiều. Mặc dù vậy đây lại là loại phù lục vô cùng tâm đắc của Khương Thần.

Đây có thể nói là hàng độc quyền của hắn không ai có thể phỏng theo. Chính hắn lúc trước đã chế ra loại phù lục này, tự hắn đặt tên là Thái Dương Nộ Thiên Phù.

Từ cái tên liền có thể nghe ra được sự bá khí của loại phù lục này, thế nhưng phù lục chỉ có sức sát thương bằng một vị Nguyên Hồn Cảnh tự bạo thân thể.

Chỉ bằng Nguyên Hồn Cảnh tự bạo thân thể, loại phù lục này cũng không được tính là mạnh mẽ, thậm chí đối với nguyên giả cấp cao, loại phù lục này gần như vô dụng.

Thế nhưng loại phù lục này lại được Khương Thần vô cùng vinh dự công nhận là một thành tựu của bản thân. Bởi vì sao? Bởi vì loại phù văn để vẽ lên phù lục vô cùng đơn giản, không tốn nhiều tinh thần lực mà lại có thể chế tạo hàng loạt.

Uy lực nhỏ? Không sai? Một lá phù lục uy thế quả thật nhỏ.Thế nhưng nếu như có một trăm lá bùa, một ngàn lá bùa thậm chí ngàn vạn lá như vậy đây?

Một lần tung ra ngàn vạn Thái Dương Nộ Thiên Phù, uy thế cỡ đó dẫu cho Nguyên Tôn Cảnh cũng phải dè chừng.

Chính vì lẽ đó Thái Dương Nộ Thiên Phù là một loại thành tựu mà Khương Thần vô cùng coi trọng.

Tất nhiên thời điểm mới chế ra loại phù lục này, uy thế của nó chỉ ngang với Nguyên Hồn Cảnh tự bạo. Sau khi tìm tòi phát triển thêm về loại phù lục này, đồng thời học hỏi từ các vị tiền bối trong Thánh tộc. Thái Dương Nộ Thiên Phù của hắn lúc đó có thể sánh với một vị nguyên giả tiếp cận Nguyên Linh Cảnh tự bạo.

Lại nói, Khương Thần đã âm thầm gài lên người đám nguyên giả kia mỗi người một ít Thái Dương Nộ Thiên Phù. Chỉ cần hắn dụng tâm kích hoạt, phù nổ người vong.

“Tiểu nha đầu…đi thôi, thời điểm chúng ta rời khỏi nơi đây cũng không còn xa.” Khương Thần cười cười nói.

Lúc trước lướt qua đám người kia, hắn đã thuận tiện lấy được lệnh bài thân phận của bọn họ. Có thứ này hắn có thể thử giả danh tộc nhân Hồn tộc một lần nữa trà trộn vào truyền tống trận. Nếu như có thể thành công, đây chính là bất chiến tự nhiên thành.

Lại nói, đám người vừa rồi sau khi chạy thoát liền tìm người báo án. Gặp bất kể ai trên đường, bọn họ đều nói rằng đã có người vi phạm lệnh cấm trong Uông Tử thành, đồng thời còn miêu tả lại bộ dáng của Khương Thần.

Chuyện bọn họ nói tất nhiên không có ai tin tưởng cả. Bởi lẽ chỉ có kẻ ngu si mới dám giết người trong Uông Tử thành.

Và tất nhiên những người không tin kia sau đó cũng phải tin tưởng bởi lẽ chính những người vừa mới báo án đó ngay tại chỗ không hiểu thấu liền nổ tung.

Chuyện này ngay thời điểm đó trở thành một cơn địa chấn tại Uông Tử thành, thậm chí kinh động đến cả Cổ Minh.

Quy tắc không được giết hại tộc nhân bên trong thành đã được lập ra từ nhiều năm nay, đồng thời cũng chưa có ai dám vi phạm loại quy tắc này kể cả tộc nhân nội tộc. Vậy mà loại trường hợp này lại rơi trên đầu hắn.

“Tra, ngay lập tức tra cho ta. Kẻ nào to gan dám giết người bên trong thành chính.” Cổ Minh gằn giọng hướng Cổ Khư nói.

Phân thành do hắn cai quản hết bị người đột nhập lại có người phá vỡ quy tắc. Nếu như Cổ Minh ở tại Lam Hải tinh, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi bản thân mình có phải hay không bị người khác bỏ bùa.

Chuyện này nghe có vẻ tâm linh và không thực tế, thế nhưng nguyên giả bọn hắn cũng đã không ít người gặp phải trường hợp như vậy.

Tại Đại Thiên Nguyên Giới có một chủng tộc gọi là Vu tộc. Tất nhiên đây khác biệt hoàn toàn với cái gọi là Vu tộc tại Lam Hải tinh.

Nói tới đám người kia liền phải nói tới nguyền rủa chú của bọn họ. Bọn họ có một loại nguyền rủa khiến cho vận rủi quấn thân liên miên không ngớt. Giống như trường hợp của Cổ Minh hiện tại.

Quả thật hắn hoài nghi có phải hay không bản thân bị dính nguyền rủa. Từ năm ngoái đến giờ quả thật quá đen đủi.

Trong khi Uông Tử thành đang hỗn loạn, Khương Thần lại vô cùng nhàn nhã đi dạo trên đường cái. Càng loạn càng có lợi cho hắn.

“Ca ca, tại sao chúng ta lại phải giết người?”

“Bởi vì nếu như chúng ta không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết chúng ta.” Khương Thần mỉm cười ôn tồn nói.

“Bọn họ không đánh được chúng ta.” Khương Y Na khẽ nói: “Cùng lắm không đánh được thì bỏ chạy. Tại sao chúng ta lại không thể tha cho bọn họ?”

“Vậy để ca ca kể cho ngươi nghe một câu chuyện.” Khương Thần dẫn theo Khương Y Na dạt vào một bên đường, chậm rãi vừa đi vừa nói: “Cáo và thỏ vốn là kẻ thù của nhau, thỏ rất lương thiện, cáo rất gian ác.”

“A chuyện này Y Na được nghe từ lão sư rồi.” Khương Y Na hai mắt sáng bừng nói: “Có phải về sau bọn họ làm bằng hữu của nhau không ca ca?”

“Không phải.” Khương Thần lắc đầu cười nói. Chuyện này là do hắn tự biên, làm sao Khương Y Na đã được nghe đây.

Hắn nói:

“Cáo thường xuyên rình rập để bắt thỏ ăn thịt, thế nhưng thỏ vô cùng thông minh, lần nào cũng chạy thoát.”

“Một hôm, thỏ nghĩ ra một kế, đó là đào sẵn một chiếc bẫy dùng để dụ cáo chạy tới sau đó sa bẫy.” Khương Thần cười cười nói: “Cuối cùng sau nhiều phen dụ dỗ, cáo sa bẫy và chỉ có thể chờ chết.”

“Oa, thỏ rất thông minh. Sau đó cáo có bị chết không ca ca?” Khương Y Na nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Không.” Khương Thần cười nói: “Thỏ phút cuối lại mủi lòng tha cho cáo…nhưng thỏ vạn phần không ngờ cáo sau đó lại ăn thịt hết con của nó.”

“A!!!” Khương Y Na kêu lên một tiếng: “Cáo thật xấu xa.”

“Đúng vậy. Cáo chính là người xấu, kẻ thù của chúng ta cũng xấu như cáo.” Khương Thần tủm tỉm nhìn tiểu nha đầu khẽ nói.

Tiểu nha đầu nghe vậy đột nhiên suy tư. Nàng khẽ nhíu mày, đôi moi nhỏ khẽ mím lại, bộ dạng ông cụ non mười phần buồn cười.

Sau một phen suy nghĩ, nàng giống như hiểu ra điều gì, chợt ngẩng đầu nhìn Khương Thần, đôi mắt híp lại thành hai vầng nguyệt nha, thanh âm non nớt vang lên:

“Ca ca, Y Na đã hiểu ý của ngươi, không được tha thứ cho kẻ thù, nếu không bọn họ có ngày sẽ quay lại làm hại chúng ta.”

“Ting ting.” Khương Thần hiếm khi lộ ra vẻ mặt hóm hỉnh, hắn khẽ nháy mắt nói: “Tiểu Y Na trả lời đúng, đợi sau khi ra ngoài, ca ca sẽ dẫn ngươi đi ăn một bữa thịnh soạn.”

“Hoan hô ca ca.” Tiểu nha đầu nghe thấy được đi ăn liền ra sức vỗ tay. Đoạn, đểu biểu thị sự phấn khích của mình, nàng còn không ngừng ôm lấy cánh tay Khương Thần, dụi đầu vào tay hắn.

Hiện tại đã là nguyên giả, nàng hiếm khi sẽ cảm thấy đói. Thế nhưng là tiểu hài tử a, phàm ăn chính là thiên tính.

Fanpage: Vô Tận Trùng Sinh