Vô Tận Trùng Sinh

Chương 221: Khương Thần nổi giận



Lại nói, sau khi di tản toàn bộ tộc nhân rời khỏi vùng chiến, trên bầu trời trung tâm Uông Tử thành lúc này chỉ còn hai huynh muội Khương Thần cùng với Cổ Minh.

Những trưởng lão Nguyên Vương Cảnh cùng với hàng ngàn linh hồn nô lệ cũng chỉ dám đứng từ xa quan sát. Bọn họ chỉ khi có lệnh của Cổ Minh mới dám ra tay. Bởi lẽ lúc trước đã được chứng kiến thực lực của Khương Thần, lao lên hiện tại không khác gì chịu chết cả.

Sau khi Khương Thần dứt lời, không gian liền xuất hiện rung chuyển. Trên bầu trời nửa đen nửa xám kia xuất hiện một đạo hắc nhãn.

Đạo hắc nhãn này thoạt nhìn mười phần bình thường. Ấn vào trên nền trời đen tối kia lại càng thêm không chút bắt mắt. Thế nhưng đạo hắc nhãn tưởng như tầm thường đó lại khiến cho không gian xung quanh trở nên trầm trọng ngột ngạt hơn rất nhiều.

Tộc nhân Hồn tộc Hồn Thiên Nguyên Giới có ít người có chút kiến thức liền nhận ra kia chính là đồ đằng của Thánh tộc – Thánh Đồng, bọn họ không khỏi kinh hô, trong lòng cũng là vô tận kinh hãi.

“Thánh Đồng.” Cổ Minh khẽ kêu lên một tiếng trong cổ họng, khuôn mặt hơi chút trầm xuống.

Lần trước đối mặt với Thánh Đồng, hắn đã ăn chút thua thiệt, bởi vậy lần này chắc chắn hắn sẽ đề cao cảnh giác đối với đạo hắc nhãn không mấy đẹp đẽ kia.

“Không gian phong tỏa.” Cổ Minh quát lên một tiếng, bàn tay liền vung ra. Giống như lần trước, Trấn Hồn Quan tách làm sáu mảnh phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh Khương Thần cùng với Khương Y Na.

“Ca ca.” Khương Y Na khẽ kêu lên. Lúc này khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ sợ hãi.

“Không cần sợ, có ca ca tại, ngươi không có vấn đề gì.” Khương Thần nở một nụ cười, thanh âm trầm ấm vang lên trấn an tiểu nha đầu.

“Ưm.” Khương Y Na mím môi gật đầu: “Ca ca cố lên. Đánh hắn!!!”

Lại nói, không gian xung quanh Khương Thần bị sáu mảnh Trấn Hồn Quan phong tỏa. Hiện tại nếu không đánh bay sáu thứ đồ kia ra hắn sẽ không thể thoát khỏi không gian giam cầm của Cổ Minh.

Mặc dù không gian bị phong cấm thế nhưng cũng không thấy Khương Thần hoảng loạn, loại giam cầm này hắn tùy thời có thể đánh vỡ. Chẳng qua hiện tại bên trong không gian này còn có Cổ Minh, hắn chắc chắn sẽ không để cho thủ đoạn của mình bị phá giải một cách dễ dàng như vậy được.

Hai mắt ngưng trọng nhìn về phía thanh tử sắc chi kiếm trên tay Cổ Minh, Khương Thần miệng khẽ lẩm nhẩm chú ngữ.

Sưu!

Chỉ thấy tinh thần lực từ mi tâm Khương Thần tràn ra biến thành một đoàn hắc bạch mê vụ xen kẽ nhìn qua có phần vô hại, bắn về phía Cổ Minh.

Đối mặt với loại công kích tinh thần lực này, Cổ Minh căn bản không để trong lòng.

Tinh thần lực của hắn so ra có thể yếu kém hơn Khương Thần, thế nhưng trên tay hắn là Vương cấp pháp bảo. Đối với đoàn tinh thần lực kia của Khương Thần, tùy thời đều có thể chém giết.

Đợi đoàn hắc bạch mê vụ đánh tới, Cổ Minh tay cầm tử sắc chi kiếm vung lên toan tính phá hủy. Nào có thể đoán được lúc này đoàn mê vụ hắc bạch kia đột nhiên bộc phát, lấy cấp số nhân tăng trưởng hóa thành đầy trời mê vụ trong nháy mắt bao trùm lấy Cổ Minh.

Cổ Minh sắc mặt biến hóa, rốt cục ý thức được chút nguy hiểm. Hắn lúc này vận chuyển Hỗn Nguyên Chi Khí hóa thành lưới lớn ý đồ muốn đem toàn bộ mệ vụ bọc lại, đáng tiếc quá muộn.

Ầm ầm!!!

Tinh thần lực ba động kinh khủng khuếch tán ra, không gian xuất hiện một đạo sóng khí khủng bố quét qua phương viên trăm dặm.

Những nơi sóng khí quét qua, người ngã cây đổ, núi non rung chuyển. Thậm chí không ít nguyên giả trẻ tuổi Hồn tộc không chịu được liền bị sóng khí thổi bay.

Mắt thấy Cổ Minh bị tinh thần lực bạo nổ bao phủ, Khương Thần không chút thư giãn. Chỉ thấy hai tay hắn giang ra, bộ dáng giống như một vị chúa tể ngự trị vương quốc phía dưới.

Sau lưng Khương Thần lúc này xuất hiện một đạo phù lục màu nâu thẫm. Đạo phù lục này vừa mới xuất hiện trong thoáng chốc, một đạo phù lục thứ hai giống như vậy lại tiếp tục hiện ra. Cứ như vậy, một khoảng trời bị ngàn đạo phù lục bao phủ. Toàn bộ bọn chúng đều là Thái Dương Nộ Thiên Phù.

Loại thủ đoạn này vốn dĩ Khương Thần để dành lúc thời điểm bị vây công sẽ lấy ra hòng làm cho đám đông bạo loạn, thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ được như vậy nữa. Đối phương đã lấy ra Vương cấp pháp bảo, hắn nếu như không dùng hết thủ đoạn để triệt tiêu thực lực đối phương, người bị mài chết sẽ là hắn.

Lại nói, một bầu trời phù lục hiện ra kia khiến cho đám người phía dưới cũng không khỏi kinh hãi.

Cẩn thận cảm nhận một chút, nếu như chỉ là một đạo phù lục, bọn họ đứng im cho phù lục kích hoạt có lẽ cũng sẽ không chút hề hấn. Thế nhưng hơn ngàn đạo phù lục kia cùng được kích phát thì lại khác. Đó lẽ là một hồi bạo tạc vô cùng khủng khiếp.

Tận sâu trong cú bạo tạc tinh thần lực vừa rồi, Cổ Minh cũng cảm nhận thấy một luồng nguy cơ khủng bố treo trên đỉnh đầu.

Hắn khẽ vung tay một cái, toàn bộ sáu mảnh Trấn Hồn Quan lập tức thu về xếp lại thành Trấn Hồn Quan hoàn chỉnh bao quanh người bản thân mình. Lúc này Trấn Hồn Quan từ công hóa thủ, liền chính là một kiện phòng ngự pháp bảo không hề tầm thường.

“Hừ.” Khương Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, bàn tay liền vung lên. Tinh thần lực hùng hồn phát ra bao phủ ngàn đạo Thái Dương Nộ Thiên Phù kia gom chúng thành một khối cầu lớn ném thẳng về phía khói lửa chưa tan.

Khối cầu phù lục kia vừa bay về phía Cổ Minh vừa dần dần kích hoạt. Từng phù văn thái dương được vẽ trên phù lục lúc này cùng lúc tỏa sáng. Khối cầu phù lục phát ra quang hoa rực rỡ như thái dương hạ sơn.

Oành!!!

Một trận bạo tạc so với vừa rồi còn khủng khiếp hơn nhiều lần phát ra. Không gian xung quanh khu vực bạo tạc ầm ầm sụp đổ.

Nếu như Khương Thần có thể phát ra một đợt bạo tạc như vừa rồi nữa, có khả năng có thể đem Cổ Minh trục xuất vào trong thứ nguyên không gian.

Rất tiếc, ngàn đạo phù lục kia đã là giới hạn cuối cùng của hắn. Tinh thần lực của hắn cũng không đủ để kích phát cùng lúc nhiều hơn số lượng phù lục như thế nữa.

“Khương Thần…ngươi sẽ chết rất thảm.” Một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên.

Thanh âm vừa dứt, từ trong khói lửa mịt mùng phát ra một đạo ánh sáng chói lóa. Ánh sáng thu về, một đạo kiếm khí màu tím xuyên qua không gian chém thẳng lên đầu Khương Thần.

Nguyên bản vừa mới điều khiển hơn ngàn đạo Thái Dương Thiên Nộ Phù phát nổ, tinh thần lực của Khương Thần vẫn còn chưa củng cố lại, lúc này đạo tử sắc kiếm khí kia chém xuống, hắn nhất thời không thể cảm nhận được.

Chỉ kịp lấy ra Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh năm xưa làm lá chắn, tử sắc kiếm khí đã chém xuống.

Phanh phanh phanh!!!

Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh dẫu cho không chút tầm thường, thế nhưng theo thời gian ma diệt, nó đã không còn ở trạng thái đỉnh phong như năm xưa. Gặp phải công kích của một vị Nguyên Vương Cảnh cầm theo pháp bảo công kích cấp Vương, Trấn Hồn Quan kia liền báo hỏng.

Chỉ thấy tử sắc kiếm khí chém xuống, Trấn Hồn Quan mạnh mẽ cản phá được một nhịp sau đó ầm ầm nổ tung.

Trong một khoảnh khắc đó, Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh coi như cứu được Khương Thần một bàn thua trông thấy.

Trấn Hồn Quan sụp đổ, chắn trước người Khương Thần là bốn kiện đèn dầu màu đen tỏa ra khí tức hoang vu cổ lão. Mặc dù vậy, bốn kiện đèn dầu cũng không phải loại phòng ngự pháp bảo. Chỉ là cứng vững một chút mà thôi.

Bọn chúng trước đạo kiếm khí kia không chút sứt mẻ, thế nhưng kiếm khí lại mang theo bọn chúng cùng với Khương Thần găm sâu xuống đại địa.

Nền đá phía dưới được làm từ Hắc Kim Thạch, vốn có độ cứng không cần phải bàn cãi, thế nhưng Khương Thần vẫn bị lực lượng của kiếm khí đánh cho găm sâu xuống. Đây hắn phải chịu trùng kích bao lớn.

Mà bản thân hắn chịu trùng kích không phải một lần. Hắc Kim Thạch vốn có loại thuộc tính phản lại công kích vật lý. Thời điểm Khương Thần bị găm xuống đại địa, loại lực lượng hắn tác động lên Hắc Kim Thạch lại phản ngược lại về hắn.

Do vậy có thể nói, Khương Thần mạnh mẽ chống đỡ đạo kiếm khí kia thế nhưng lại phải chịu gần như hai lần sát thương.

“Tiểu tử, không phải chỉ mình ngươi mới biết công kích.” Cổ Minh trầm giọng quát.

Khói bụi tản đi, hắn bước ra từ trong Trấn Hồn Quan. Trấn Hồn Quan của hắn sau một phen bạo tạc ngang với một ngàn vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong tự bạo, lúc này cũng đã không còn nguyên vẹn.

Chỉ thấy một góc quan bị đánh vỡ, thân quan cũng đã xuất hiện vết cháy nham nhở. Thế nhưng Cổ Minh được Trấn Hồn Quan bảo vệ, hắn coi như không chút hề hấn gì.

Quả nhiên Nguyên Vương cùng với Nguyên Tôn không phải cùng một tầng thứ.

Hai lần công kích kia của Khương Thần hắn có thể tự tin đối với Nguyên Tôn Cảnh tầm thường sẽ sứt đầu mẻ trán, thế nhưng Cổ Minh lại không hề hấn, có thể thấy thủ đoạn của đối phương không phải tầm thường.

Lại nói, sau tiếng quát kia, thân thể Cổ Minh phát ra tử sắc quang mang chói lóa. Tử sắc quang mang xuất hiện giữa nền trời tối đen cộng thêm khói bụi nhìn giống như một khỏa lưu tinh tùy thời có thể giáng lâm đại địa.

Chỉ sau một thoáng, tử sắc quang mang quanh người Cổ Minh đạt cực thịnh. Nền trời tối đen kia lúc này bị bao phủ bởi một phiến tử sắc lôi hải khổng lồ.

Tử sắc lôi hải lấy Cổ Minh làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra phương xa. Cảnh tượng lúc này chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung.

Phiến tử sắc lôi hải trên bầu trời kia liên tục phát ra những thanh âm ì ùng, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

Lúc này bên dưới không chỉ có Khương Thần sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, thậm chí những người khác tại Uông Tử thành cũng sợ hãi không kém. Nếu như phiến lôi hải kia đổ ập xuống, toàn bộ bọn họ cũng không tránh khỏi tai nạn.

Hiện tại ngăn cách giữa Cổ Minh, phiến lôi hải tử sắc cùng với Khương Thần bên dưới đất chính là tiểu nha đầu.

Từ thời điểm tử sắc kiếm khí lóe lên đến khi Khương Thần bị găm sâu xuống Hắc Kim Thạch, nàng bị loại tốc độ này làm cho trấn trụ, lúc này vẫn còn hoảng hồn chưa kịp định thần.

“Di Hình.” Từ dưới hố sâu, thanh âm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng của Khương Thần vang lên.

Đạo hắc nhãn nằm phía dưới phiến lôi hải tưởng như bất động kia lúc này lóe lên. Trên trán Khương Thần cũng xuất hiện một đạo hắc đồng cộng hưởng.

Thân ảnh của Khương Y Na đang ngẩn ngơ giữa không trung kia lập tức biến mất. Bên dưới đất, Khương Thần cũng thuận thế hư không tiêu thất.

“Chạy?” Sâu trong ánh mắt Cổ Minh lóe lên một đạo tử mang, hắn vung tử sắc chi kiếm về một phía quát lên: “Ngươi có chạy lên trời.”

Thanh âm vừa dứt, phiến lôi hải trên bầu trời càng thêm cuồn cuộn. Những đạo tử sắc lôi đình rộng hàng chục trượng bắt đầu hướng về một vùng không gian trống rỗng phương xa đánh tới.

“Tứ Cực Hỏa Linh Trận – Hỏa Hồng Lô.” Phiến không gian phương xa tưởng như không có ai kia lúc này phát ra một đạo thanh âm.

Ầm ầm ầm…!!!

Lôi đình cùng lúc này hướng về phía đạo thanh âm đó không ngừng oanh kích.

“Ca ca…!!!” Thanh âm non nớt của tiểu nha đầu vang lên từ phương hướng ngược lại. Thân ảnh của nàng lúc này từ phía xa bay tới, sau lưng mang theo hàng ngàn hàng vạn thanh lục kiếm hướng tới Cổ Minh không ngừng đâm xuyên.

“Thiên Mộc Kiếm Điển – Thiên Mộc Trảm.”

“Châu chấu đá xe!!!” Cổ Minh hừ lạnh một tiếng, bàn tay xòe ra vươn về phía thân ảnh tiểu kiều cùng với hàng vạn thanh kiếm vỗ xuống.

Bành!!!

Tiểu nha đầu vừa mới xuất chiến liền bị một tay của Cổ Minh trấn áp. Thân thể bé nhỏ từ trên không trung như một khỏa tinh thần đâm mạnh xuống đại địa.

Cổ Minh đối với nàng cũng không chút nương tay. Tiểu nha đầu sau khi bị đánh xuống nền đá liền lộ ra thảm hại. Chỉ thấy máu me từ miêng cùng mũi của nàng không ngừng tuôn ra. Hiển nhiên dư kình phản lại đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng tổn thương nặng.

Đối với một bàn tay kia, Khương Thần còn có thể miễn cưỡng cản đỡ. Tiểu nha đầu dù cho nhiều thủ đoạn thế nhưng chung quy là thực lực quá yếu. Nguyên Đan Cảnh đối đầu với Nguyên Tôn Cảnh quả thật không khác gì châu chấu đá xe.

Lại nói, vừa rồi Khương Thần đã sử dụng Di Hình để dịch chuyển nàng về một phía tránh thoát tai nạn, bản thân hắn thì dịch chuyển về một hướng khác thu hút sự chú ý của Cổ Minh, tránh cho nàng bị dính đạn lạc.

Vạn phần không ngờ trong lúc hắn cản đỡ tử sắc lôi hải, tiểu nha đầu lại không chịu an phận đi ra chịu đòn.

Từ phương xa nơi mà lôi hải không ngừng phát ra từng đạo lôi đình công kích kia lúc này vang lên thanh âm phẫn nộ:

“Cổ Minh…tổn thương muội muội Khương mỗ, Khương mỗ hôm nay nhất định khiến ngươi trả giá đắt.”

***

Fanpage: Vô Tận Trùng Sinh