Đây chính là phù lục lấy được trong nhẫn trữ vật của Trần Phong. Loại phù lục này so với phù lục hắn đích thân làm ra có phẩm cấp thấp hơn một chút. Lấy ra tiêu hao thực lực đối phương trước khi bản thân không thể bỏ chạy được nữa cũng tốt.
Đối với loại phù lục đơn giản này, hắn cũng không cần phải học cách kích hoạt. Một đạo tinh thần lực đưa vào, phù lục liền bắt đầu bốc cháy.
Theo thời gian, phù lục cháy gần hết, một cỗ năng lượng nóng bỏng bắt đầu lan tỏa.
Thị Huyết Biên Bức Vương dường như cũng cảm nhận được Khương Thần chuẩn bị công kích. Nó thả chậm tốc độ một chút giữ khoảng cách với con mồi.
“Cho ngươi nếm chút mùi vị.” Khương Thần cười cười ném hai lá phù lục cháy gần hết về phía sau. Bản thân kích hoạt thêm một lá Thiên Biến Phù phi nhanh về phá trước né tránh đi trận bạo tạc sắp xảy ra.
Chít chít chít!!!
Thị Huyết Biên Bức Vương phát ra sóng âm định vị được vị trí công kích. Nó lập tức há miệng phun ra một quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng sau khi được hình thành liền bắn ra một cột sáng trắng hướng thẳng về phía ba tấm phù lục trước khi phù lục cháy hết.
Thời điểm cột sáng vừa chạm tới phù lục, hai hỏa cầu to lớn cũng xuất hiện chặn đứng nó lại. Hai tiếng nổ cơ hồ đồng thời vang lên tạo nên một trận bạo tạc khủng bố.
Cả mảnh rừng tối tăm lúc này trở nên bừng sáng bởi khói lửa. Dư chấn mạnh mẽ khiến cho cây cối xung quanh đó gãy nát.
Một khung cảnh tan hoang hiện ra giữa khói lửa đêm khuya.
Sóng xung kích của trận bạo tạc khiến cho Khương Thần mặc dù đã chạy ra xa nhưng vẫn cảm nhận được. Thậm chí hắn thời điểm đang chạy còn bị sóng khí đẩy lên phía trước một đoạn.
Về phía Thị Huyết Biên Bức Vương, trận bạo tạc kia không hề làm nó bị thương thế nhưng cũng khiến cho nó khó có thể bắt kịp được Khương Thần.
Thị Huyết Biên Bức Vương ré lên một tiếng chói tai, hai cánh càng sải rộng ra triển khai cực tốc tiếp tục đuổi theo Khương Thần.
“Ngươi nói hắn có thể chạy trốn được không?”
Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi lúc này đã được Trương Nhị Huyền tìm thấy. Hắn cùng với hai nàng đến vị trí hẻm núi trên bản đồ mà lúc trước Khương Thần đã hẹn. Cả ba hiện tại đã giăng ra Kim Ti Võng chờ sẵn.
“Có.” Trương Nhị Huyền gật đầu khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Hắn cũng có chuẩn bị.”
“Hừ, điều đó còn phải nói. Hắn không có chuẩn bị mà còn dám tính toán nhị giai yêu thú hay sao?” Viên Uyển Nhi ngồi vắt vẻo trên một cành cây cao chĩa ngang ra vách núi, một bộ phiền chán nói.
Nàng cùng với tỷ tỷ của mình đáng núp trong một hang núi hẻo lánh chờ cho trời sáng sẽ tìm đường trở về tông môn. Không nghĩ tới Trương Nhị Huyền làm cách nào mà vẫn tìm ra được.
Cũng không biết hắn đưa ra lợi ích gì khiến cho cả hai đều không màng tính mạng chờ đợi ở đây săn giết Thị Huyết Biên Bức Vương.
Lại nói, thời điểm bạo tạc vang lên, bọn họ ở phương xa cũng đã nghe thấy. Ai nấy hai mặt nhìn nhau, nội tâm trở nên sục sôi.
Xem ra Khương Thần đang cùng với Thị Huyết Biên Bức Vương giao tranh.
Ai nấy trong lòng đều hiện lên loại suy nghĩ này. Viên Uyển Linh nghĩ ngợi một chút, thanh âm trong trẻo vang lên:
“Chúng ta không cần tới giúp hắn sao?”
“Không cần.” Trương Nhị Huyền nói: “Lúc trước hắn nói rằng chỉ cần đợi ở đây. Không hiểu sao ta lại có chút tin tưởng lời nói của hắn…chúng ta nhất định săn giết được đầu Thị Huyết Biên Bức Vương này.”
“Dựa theo khoảng cách kia, có lẽ hắn cách chúng ta cũng hơn mười dặm.”
“Chuẩn bị thôi.” Viên Uyển Linh nói.
Thanh âm của nàng vừa dứt, lại hai tiếng nổ liên tục vang lên. Một vùng trời phía Đông sáng rực như ban ngày.
Lúc này, cả khu rừng đã không còn giữ được yên tĩnh nữa. Chim muông bị tiếng nổ khủng bố dọa cho sợ hãi bay tứ tung, dã thú gào rống, yêu thú cũng không chút yên ổn.
“Thật khiến cho người ta chờ mong.” Trương Nhị Huyền hứng chí bừng bừng nói.
Kim Ti Võng lúc này đã giao cho Viên Uyển Linh. Trên tay hắn đang cầm Thanh Phong Nhận, thậm chí người cũng mặc thêm một bộ áo giáp nhìn qua có phần giống với tráng sĩ ra trận.
Khương Thần lúc này đang phải chật vật chống trả những đạo công kích mạnh mẽ đến từ Thị Huyết Biên Bức Vương.
Nguyên bản hắn dự định trước hết sẽ dùng Thiên Biến Phù dụ dỗ đối phương đuổi theo hòng tiêu hao sức lực, dùng các loại phù lục công kích để đối phương tiêu hao thực lực. Vạn phần không ngờ con hàng này quả thực khỏe đến kinh dị. Đuổi theo hắn một mực không thôi, vậy mà lại không có dấu hiệu xuống sức.
Hiện tại Thiên Biến Phù chỉ còn hai lá. Hắn dự định để lại làm biện pháp bảo mệnh. Bản thân đành phải nỗ lực chống trả đối phương mà thôi.
Lại một đạo cột sáng phóng ra từ miệng mW7ta Thị Huyết Biên Bức Vương bắn thẳng về khoảng không phía trước Khương Thần đang phi đến.
“Đầu yêu thú này làm sao lại ranh mãnh như vậy?”
Nhìn thấy đạo công kích của đối phương, Khương Thần vội vàng chậm lại một nhịp. Một nhịp chậm này của Khương Thần lại tiếp tục rơi vào lần công kích thứ hai.
Chỉ thấy cột sáng thứ nhất sau khi phá hủy một vùng rừng rậm. Thị Huyết Biên Bức Vương lại tụ tập lực lượng chuẩn bị cho lần công kích kế tiếp.
Một cái nhún chân, hắn lập tức nhảy lên một cành cây. Mượn lực từ cành cây kia, hắn nhảy tiếp một lần nữa. Lúc này bản thân Khương Thần đã áp sát được Thị Huyết Biên Bức Vương đang bay gần những tán cây rừng.
Quan sát Thị Huyết Biên Bức Vương công kích từ đầu tới giờ, hắn phát hiện ra đầu con dơi này mỗi lần bắn ra cột sáng đều sẽ phải dừng giữa không trung hướng đầu về phía mục tiêu. Trải qua vài hơi thở tụ lực được một quả cầu ánh sáng, cột sáng sau đó mới bắn ra. Chờ cho cột sáng bắn ra hoàn toàn, nó mới có thể hành động kế tiếp.
Nắm bắt được những điểm này, Khương Thần hiện tại bắt đầu tìm cách phản kích.
Áp sát Thị Huyết Biên Bức Vương, Khương Thần giơ ra một ngón tay. Tinh thần lực tụ tại đầu ngón tay khiến cho nó bừng sáng trong đêm tối, nhìn qua giống như một con đom đóm nhỏ.
Cảm nhận được cỗ uy hiếp chí mạng tại sát bên cạnh, Thị Huyết Biên Bức Vương lập tức há to miệng nuốt chửng quả cầu ánh sáng vừa mới ngưng tụ. Sải cánh khổng lồ giương lên sau đó hướng về phía Khương Thần đập xuống.
“Còn có chiêu này sao?” Khương Thần trợn mắt khẽ hô lên.
Hắn quả thật không ngờ Thị Huyết Biên Bức Vương còn có thể nuốt ngược lại quả cầu ánh sáng kia để đoạt lại hành động của bản thân hòng phản kích.
Lúc này, sâu trong mắt Khương Thần hiện lên một vệt tàn nhẫn. Hắn nghiến răng một cái, chỉ lực càng thêm hung hãn.
Khương Thần không chút khoan nhượng, ngón tay hướng về phía bụng của Thị Huyết Biên Bức Vương đâm tới.
Nguyên bản Thị Huyết Biên Bức Vương thu về quả cầu ánh sáng, sử dụng cánh để công kích Khương Thần muốn Khương Thần thu lại đòn tấn công. Vạn phần không ngờ người này lại tàn nhẫn với chính mình đến thế. Thà rằng chịu một cánh kia đập xuống vẫn muốn đem chỉ lực công kích bản thân mình.
Thị Huyết Biên Bức Vương bởi vì không ngờ đến loại trường hợp này cho nên lãnh trọn một chỉ kia vào bụng.
Két két két!!!
Tinh thần lực của Khương Thần vốn đã mạnh mẽ, dùng chỉ lực để công kích tinh thần lực lại càng có sát thương cao hơn. Không những vậy, một chỉ vừa rồi lại còn sử dụng tinh thần thuật. Thị Huyết Biên Bức Vương dù cho có mạnh đến mấy cũng khó có thể chịu đựng nổi.
Thanh âm két két két kia chính là nó ré lên từng hồi đau đớn.
Phía Khương Thần, hắn đánh thương đối phương thế nhưng bản thân cũng chịu một lực trùng kích không hề nhỏ.
Một cánh kia đập xuống khiến cho hắn từ trên cao đâm mạnh xuống đất. Phần lưng đập xuống khiến cho xương sườn có lẽ cũng đã gãy vài cái. Miệng tràn ra đầy máu tươi thế nhưng khuôn mặt hắn lại hiện lên nét vui mừng.
So về trọng thương, Thị Huyết Biên Bức Vương lúc này có lẽ còn thương nặng hơn. Công kích tinh thần lực không phải chỉ có vài lỗ máu ngoài da kia là có thể biểu thị hết.
Lúc này hung quang trong mắt Thị Huyết Biên Bức Vương chợt hiện. Khương Thần có thể cảm nhận thấy một luồng sát khí kinh khủng của nó hướng về phía mình.
Hiển nhiên một đòn công kích tinh thần lực kia đã khiến cho nó nổi giận.
“Ha ha…tư vị thế nào? Truy đuổi ta một hồi cũng nên nhận vào hậu quả.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
Dứt lời, hắn kích hoạt một lá Thiên Biến Phù tiếp tục bỏ chạy.
Bên phía Trương Nhị Huyền, sau khi nghe vào đạo thanh âm chói tai của Thị Huyết Biên Bức Vương. Hắn liền rút từ sau lưng ra một cây pháo sáng.
Điểm hỏa, pháo sáng bắn lên trời khiến cho một vùng trời chợt lóe.
“Tên béo này xem ra còn có chút đáng tin cậy.” Khương Thần nhìn thấy pháo sáng ở phương xa kia lập tức triển khai thân thủ hướng về nơi đó chạy trốn.
Thị Huyết Biên Bức Vương dường như cũng nhìn thấy phương xa có dị tượng. Nó chần chờ một thoáng, sau cùng nhìn lại thương thế của bản thân, nó liền ré lên một tiếng, càng gia tăng tốc độ đuổi bắt Khương Thần.
Một người một thú truy nhau khiến cho cả khu rừng náo loạn.
Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!