Vô Tận Trùng Sinh

Chương 276: Yêu Nghiệt Đường



Linh Vân Tông được xây dựng trên một dãy núi trải dài. Thế nhưng đó chỉ là ngoại môn, nội môn nằm ở đâu không một ai biết cả, bởi lẽ dùng mắt thường không thể nhìn thấy được.

Trên thực tế, toàn bộ ngoại môn được xây dựng trên một dải núi dài, vượt qua dải núi đó chính là nội môn.

Bao phủ quanh nội môn là một tòa ảo trận khiến cho người dừng ở bên ngoài nhìn tới chỉ thấy núi non trùng điệp chứ không thể nhìn thấy sơn môn.

Muốn đi vào được nội môn phải đi qua đường dẫn bí mật. Con đường này chỉ cần là đệ tử nội môn đều có thể ra vào dễ dàng, thế nhưng lại không được tiết lộ cho các đệ tử ngoại môn, kể cả các đệ tử có đầy đủ tư cách tấn cấp nội môn đệ tử ví dụ như Tống Chân.

Mộc Kiếm Thanh dẫn theo Khương Thần, ngoài ý muốn còn có Mộc Đông Linh đi theo, đi qua thông đạo. Thời điểm bước ra cửa kia của thông đạo, một thế giới hoàn toàn khác biệt so với ngoại môn hiện ra.

Nơi này có thể dùng bốn từ thế ngoại đào viên để hình dung. Cung điện, cung thất lơ lửng trên không trung kéo dài không dứt, trông giống như thiên cung, cung khuyết trên trời vậy.

Trên trời có cung điện, dưới đất cũng có từng tòa lầu các to lớn song hành. Thậm chí nhiều tòa lầu các từ mặt đất cao ngang với những tòa thiên cung trên trời, sau đó lại xây dựng thêm cầu nối khiến cho nơi này càng thêm đặc sắc.

“Sư đệ, sư phụ nói ta đến nhìn ngươi một chút, không nghĩ tới lại gặp loại sự tình kia. Nửa đường xen vào hi vọng ngươi không trách ta quản chuyện bao đồng.” Mộc Kiếm Thanh ôm vai bá cổ Khương Thần chậm rãi nói. Nhìn qua giống như hai người thân nhau nhiều năm lắm, mặc dù mới chỉ gặp nhau cách đây ít phút.

Nhìn thấy bộ dáng không nguyện ý của Khương Thần khi bị Mộc Kiếm Thanh lôi kéo, Mộc Đông Linh bên cạnh khẽ che miệng cười.

Bên cạnh Mộc Kiếm Thanh, Khương Thần mặc dù có chút không nguyện ý thế nhưng hắn vẫn tấm tắc lấy làm kì lạ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người lôi kéo mình nhập môn như thế này.

“Sư đệ, phía trước chính là Yêu Nghiệt Đường của chúng ta.”

Mộc Kiếm Thanh chỉ về tòa cung điện phía trước nói:

“Nội môn chia làm sáu đường, trong đó Yêu Nghiệt Đường của chúng ta là một.”

“Yêu Nghiệt Đường?” Khương Thần có chút thắc mắc về tên gọi này.

“Đúng vậy!” Mộc Kiếm Thanh nói: “Lúc trước sư phụ chỉ thu môn hạ biết luyện đan. Trong một lần phụ giúp lão nhân gia ông ta luyện, nghe nói các vị sư huynh sư tỷ vì bị nổ lô mà chết.”

Nói đoạn, khuôn mặt của Mộc Kiếm Thanh thoáng chút buồn bã.

“Chuyện này xảy ra rất lâu về trước. Sau đó sư phụ ngừng thu môn hạ một thời gian. Thời điểm đó nơi này vẫn còn gọi là Luyện Đan Đường.”

“Cách đây hơn mười năm, sư phụ bắt đầu trùng kiến Luyện Đan Đường trở lại, lão nhân gia ông ta không yêu cầu khắt khe về đồ đệ phải biết luyện đan, thế nhưng những người bái nhập môn hạ của lão nhân gia ông ta đều phải có tinh thần lực mạnh mẽ, thiên phú tu luyện cũng phải cao tuyệt.”

Nói tới đây, Mộc Kiếm Thanh không khỏi ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc nói:

“Bởi vì số lượng muôn hạ của Luyện Đan Đường quá ít, đồng thời toàn bộ đều là yêu nghiệt các phương cho nên có một số người gọi đó là Yêu Nghiệt Đường, hiện tại cái tên này đã được thay cho Luyện Đan Đường.”

Vừa đi vừa nói chuyện, ba người đã đi tới trước cung điện to lớn mà lúc trước Mộc Kiếm Thanh chỉ.

Nơi đây là một tòa lầu các nằm bên dưới mặt đất. Trung tâm là một tháp cao chọc trời, thậm chí còn cao hơn tòa thiên cung đang treo trên không trung kia.

Cung điện này được xây dựng bằng đá, nhưng lại không biết bằng loại đá gì, nơi nào cũng có khí tức cổ xưa, khắp nơi còn vương vãi vết máu dường như nơi đây từng xảy ra rất nhiều trận chiến. Trước tòa cung điện này có treo một tấm biển to lớn đề ba chữ “Yêu Nghiệt Đường”.

Mộc Kiếm Thanh quay sang Khương Thần nói:

“Tại đây mọi người đều gọi nhau theo thứ tự, thường sẽ không gọi thẳng tên. Ví dụ như ngươi có thể gọi ta là Mộc Thập Nhị.”

“Mộc Thập Nhị…ngươi đứng hàng thứ mười hai. Vậy Yêu Ngiệt Đường có bao nhiêu người?” Khương Thần không nhanh không chậm nói.

“Yêu Nghiệt Đường chúng ta có nhân số ít nhất trong các đường. Tính cả sư phụ cũng chỉ có mười ba người. Ta là sư đệ nhỏ nhất cho nên gọi là Mộc Thập Nhị. Hiện tại ngươi chính là Thập Tam. Khương Thập Tam.”

Nói đoạn, Mộc Kiếm Thanh ngửa cổ cười đắc ý nói:

“Chờ đợi bấy lâu nay rốt cuộc ta cũng có sư đệ. Ta cũng không phải nhỏ nhất.”

“Mười ba người, quả thật quá ít.”

“Biết sao được.” Mộc Kiếm Thanh nói: “Tiêu chuẩn của sư phụ quá cao.”

Mộc Kiếm Thanh nhìn qua Khương Thần một lượt nói:

“Hẳn là sư đệ ngươi có tinh thần lực rất mạnh mẽ cho nên mới lọt vào pháp nhãn sư phụ.”

“Chút tiểu thuật mà thôi.” Khương Thần lắc đầu không coi đó làm một chuyện, nói.

Đương lúc ba người định bước vào cung điện, một đám người dẫn đầu là một vị nam tử hắc bào đi tới.

“Tưởng ai, hóa ra là Kiếm Thanh sư đệ a.”

“Ai là sư đệ ngươi.” Mộc Kiếm Thanh hất hàm nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì không được sư phụ ta đồng ý thu đồ, nếu không chính ngươi mới là sư đệ ta.”

“Hừ, kẻ nào mạnh hơn kẻ đó liền là sư huynh, đây là điều dễ hiểu.” Nam tử hắc bào cười lạnh nói: “Lại nói, may mắn cùng La Chinh trưởng lão vô duyên sư đồ, hiện tại ta mới được như ngày hôm nay.”

“Phải a, ha ha…cũng không phải chỉ có Yêu Nghiệt Đường các ngươi mới có yêu nghiệt.” Đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi phía sau nam tử hắc bào kia cũng cười nói.

“Rồi sao? Chặn đường chúng ta chỉ để nói những chuyện này?” RuRU2 Mộc Kiếm Thanh lạnh nhạt nói.

Để thể hiện sự không thèm quan tâm của mình, hắn thậm chí còn giả lim dim đôi mắt, tay đưa lên ngoáy ngoáy lỗ tai. Một bộ thanh thiếu niên hư hỏng được khắc họa rất rõ nét.

“Ha ha…” Nam tử hắc bào nhìn về phía Mộc Đông Linh cùng Khương Thần nói: “Nghe nói La Chinh trưởng lão mới thu thêm một vị đồ đệ. Không biết là vị nào?”

Dứt lời, hắn như có như không nhìn về phía Mộc Đông Linh. Nữ tử này cho hắn một cảm giác sâu không lường được, do vậy hắn đoán nàng chính là đồ đệ La Chinh mới thu.

Đến mức Khương Thần? Một Tiền Nguyên Cảnh nhị trọng còn không đáng để hắn đặt vào trong mắt.

Nhận ra nam tử hắc bào sau khi hỏi câu đó liền nhìn mình, Mộc Đông Linh khẽ che miệng cười không nói gì. Nàng đủ thông minh để biết người này đang nghĩ gì. Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Khương Thần xem hắn có cảm nhận thế nào khi bị người khác khinh thường.

Điều làm nàng ngạc nhiên đó là Khương Thần vẫn duy trì một vẻ bình tĩnh điềm đạm. Hắn vẫn nhàn hạ thưởng thức cảnh đẹp của nội môn, hoàn toàn không nhìn đám người nam tử hắc bào, cũng không quan tâm đối phương cùng Mộc Kiếm Thanh nói gì.

“Hừ rồi sao? Ngươi hoài nghi ánh mắt của sư phụ ta?” Mộc Kiếm Thanh nói.

“Không…ta làm sao dám hoài nghi ánh mắt của La Chinh trưởng lão.” Nam tử hắc bào nhếch mép nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn thăm dò một chút…lão nhân gia ông ta năm đó từ chối ta, hiện tại thu một tên đồ đệ không biết so với ta có khá hơn không đây.”

Nam tử hắc bào này gọi là Vương Hiền năm nay vừa tròn hai tám, thực lực Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. So với Mộc Kiếm Thanh cao hơn một tiểu cảnh giới.

Vương Hiền thời điểm năm xưa khi mà vừa mới bước chân vào nội môn từng muốn bái nhập môn hạ của La Chinh thế nhưng lại bị La Chinh từ chối.

Chính bởi vì bị La Chinh từ chối cho nên hắn đối với Yêu Nghiệt Đường ghét cay ghét đắng. Hắn đã từng thề sẽ có một ngày đem toàn bộ thiên tài của Yêu Nghiệt Đường đạp nát dưới chân.

Nhờ có loại động lực cực đoan kia thúc đẩy, trong một năm đó Vương Hiền tu luyện điên cuồng, lập nhiều công lao cho nội môn. Kết quả liền đột phá một đại cảnh giới, từ Nguyên Khí Cảnh sơ kì lên Nguyên Hồn Cảnh.

Không có sự dẫn dắt của trưởng lão tông môn liền có thể đạt tới Nguyên Hồn Cảnh, Vương Hiền lúc đó liền là một hiện tượng trong nội môn, được người người chú ý.

Ngoại trừ Yêu Nghiệt Đường, năm đường còn lại đều vươn tay muốn thu hắn. Sau cùng Vương Hiền bái nhập Tuyệt Thế Đường do đích thân phó trưởng môn làm đường chủ.

Nói sâu xa một chút, ban đầu Tuyệt Thế Đường vốn là nơi tụ tập các thiên tài tuyệt thế của tông môn. Bởi vì nơi đây đãi ngộ của đệ tử rất cao. Thế nhưng thời điểm mà La Chinh bắt đầu thu môn hạ trở lại, chỉ cần tám người liền có thể quét ngang Tuyệt Thế Đường, ẵm trọn tám vị trí đầu Nội Môn Bảng. Yêu Nghiệt Đường từ đó mới ra đời.

Sau này, Yêu Nghiệt Đường lại có thêm bốn đệ tử nữa. Hiện tại có thể là năm nếu tính cả Khương Thần.

Lại nói, Vương Hiền sau khi gia nhập Tuyệt Thế Đường, dưới sự quan tâm chỉ dạy của phó chưởng môn, con đường tu luyện của hắn liền giống như diều gặp gió. Chỉ sau vài năm hiện tại đã là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong.

Cứ giữ loại phong độ này, không quá một năm nữa liền tấn cấp Nguyên Linh Cảnh.

“Ha ha, có khá hay không cũng không phải ngươi có thể định đoạt.” Mộc Kiếm Thanh cười ha hả nói.

“Ta nghĩ ta cũng đủ tư cách định đoạt.” Vương Hiền nhếch mép nói: “Dù sao nửa năm nữa ta sẽ khiêu chiến đệ tử Yêu Nghiệt Đường các ngươi.”

Vừa dứt lời, Vương Hiền vươn ra bàn tay, ngũ chỉ thành trảo hướng về phía Mộc Đông Linh phát động công kích. Bởi vì thời điểm Vương Hiền tiến vào nội môn, Mộc Đông Linh vẫn còn chưa tới Linh Vân Tông đảm nhận chức vị trưởng lão cho nên hiện tại hắn tưởng nàng là môn hạ La Chinh mới thu. Cứ như vậy hắn liền muốn thăm dò nàng, Khương Thần trực tiếp bị bỏ qua.

“Tên điên này…” Mộc Kiêm Thanh khẽ kêu lên một tiếng.

Nguyên bản hắn tưởng Vương Hiền là hướng tới Khương Thần ra tay. Thế nhưng khi nhìn thấy mục tiêu của đối phương là Mộc Đông Linh, Mộc Kiếm Thanh liền ngậm miệng coi như chưa nói gì.

Hắn cùng với Vương Hiền có chút xích mích, hiện tại để cho đối phương nếm chút cay đắng dưới tay tỷ tỷ mình, hắn tình nguyện đứng xem.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Mộc Kiếm Thanh hiện lên chút gian trá. Không biết lúc này hắn nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Đụng vào tỷ tỷ ta, Vương Hiền này chắc chắn nằm giường vài ngày là ít.”

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!