Chương 11: Phương pháp phá giải
Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tần Trần nói:
- Tiểu quỷ nhà ai? Lại có dũng khí gọi tục danh của bản đại sư?
“Tần Trần, ngươi làm gì thế, còn không mau theo ta đi về.”
Tần Phấn cả người run lên, liền gầm thét lên với Tần Trần. Chợt khẩn trương nói với Lương Vũ:
- Lương Vũ Đại Sư, đây là lệnh đệ, hắn không hiểu quy củ xin thỉnh Lương Đại Sư thứ lỗi.
Lúc này ngược lại là hắn muốn giúp Tần Trần. Phải biết là nếu như vì Tần Trần mà khiến cho Lương Đại Sư giận chó đánh mèo Tần gia bọn họ thì thật là phiền toái.
“Ngươi vừa mới đột phá Nhị Giai Luyện Khí Sư mới có vài ngày phải không?”
Tần Trần tay trái ôm ngực, tay phải sờ cằm.
“Ngươi đến cùng là muốn nói cái chi?”
Mắt Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tần Trần, trầm giọng nói:
- Ta không rảnh cùng tên tiểu quỷ nhà ngươi nói chuyện phiếm, lập tức cút ra Khí Điện cho ta.
Thái độ Tần Trần khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu, nếu như không phải vì đối phương là thiếu niên, hắn sớm đã trở mặt.
“Tần Trần, đi ngay cho ta.”
Tần Phấn hai mắt u ám, trong ánh mắt cơ hồ phun ra lửa, tay phải bỗng bắt được cánh tay phải của Tần Trần, kéo hắn đi ra ngoài.
“Ba!”
Chân khí trong cơ thể Tần Trần hối hả vận chuyển, quán thâu đến tay phải, một cổ lực lượng cường đại từ trong cánh tay phát ra, rung lên nhẹ nhàng đánh bay Tần Phấn ra ngoài.
“Hảo tiểu tử nhà mày, còn dám phản kháng.”
Trong nháy mắt bị đánh bay, Tần Phấn chỉ cảm thấy năm ngón tay truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đức. Trong lòng khiếp sợ đồng thời cũng bộc phát lửa giận, như một con sư tử nổi giận nhào lên phía Tần Trần.
Thân hình Tần Trần không nhúc nhích, cước bộ di chuyển nhẹ nhàng liền tránh được Tần Phấn ra tay, thản nhiên nói:
- Muốn đột phá Nhị Giai Luyện Khí Sư thì nhất định phải luyện chế được một thanh Nhị Giai Bảo Binh. Nếu như ta đoán không thì thì lúc ngươi khảo hạch đã luyện ra một thanh Bảo Binh có thuộc tính hỏa.
Nét mặt Lương Vũ rung lên, thần sắc không kiên nhẫn lộ ra khiếp sợ, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết?
“Ta không chỉ biết ngươi luyện chế một thanh Bảo Binh thuộc tính hỏa, mà còn biết tài liệu chính luyện ra chuôi Bảo Binh này là Xích Viêm Thạch. Trong quá trình kéo dài và dát mỏng Xích Viêm Thạch ngươi lại dùng Lục Mị thạch để trung hòa tính nóng rực của Xích Viêm Thạch. Lục Mị Thạch tuy là có viêm tính cùng tác dụng trung hòa Xích Viêm Thạch nhưng nó thân là tài liệu chính chế tác Mị Độc cho nên viêm tính bộc phát, ngươi lại dính phải độc tính.
Tần Trần lắc đầu, tiếc hận nói:
- Ngươi là Nhị Giai Luyện Khí Sư, không màng thân mình dính phải độc tính thật là quyết đoán nha. Chuyện này nếu như mà truyền đến nơi thẩm định của Khí Điện thì đối với chuyện bọn họ đánh giá đẳng cấp của ngươi chắc là sẽ có ảnh hưởng chứ?
Thân thể Lương Vũ hơi chấn động một chút, trong tròng mắt hiện lên khiếp sợ, sau đó phút chốc khí sắc âm trầm, nói:
- Hừ, chỉ biết nói bậy nói bạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.
Tần Trần khoan thai than thở:
- Mị độc thật ra cũng không có cái gì, nhưng đáng tiếc là ngươi vì giảm nhẹ mị độc đã dùng Giải Độc Đan đặc hiệu, ha hả, tài liệu chính của Giải Độc Đan đặc hiệu là Không Linh Hoa. Không Linh Hoa có thuộc tính hàn, không chỉ không có tác dụng tiêu trừ mị độc mà còn gia tăng tốc độ phát triển của mị độc, để nó đi vào ngũ tạng lục phủ mau hơn. Chuyện này tương đương với tự sát, ngươi không biết sao?
“Há, ta quên mất.”
Tần Trần cười cười.
“Người chỉ là một tên Luyện Khí Sư, không phải là Luyện Đan Sư, không biết chuyện này cũng bình thường thôi.”
Nét mặt Lương Vũ dại ra, mồ hôi như hạt đậu ở trên trán chảy xuống. Trong lòng dâng lên khiếp sợ, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Trần, nói:
- Ngươi là ai?
Một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người hắn tràn ra. Tần Phấn cùng Triệu Linh San chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, cả người ớn lạnh. Lúc mày mới phản ứng được Lương Vũ không chỉ là Nhị Giai Luyện Khí Sư mà còn là cường giả Thiên Cấp.
“Tần Trần, ngươi nói hưu nói vượn gì đó. Cẩn thận ta trở về bẩm báo với phụ thân đuổi ngươi và mẹ ngươi ra khỏi Tần gia chúng ta."
Tần Phấn giận dữ nóng nảy hét lên. Hắn biết Lương Vũ đại sư đã nổi giận.
“Lương Đại Sư, ngài chớ giận, bọn ta đi ngay đây.”
Tần Trần nóng lòng nói với Lương Vũ, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh.
“Muốn đi, muộn rồi.”
Thân hình Lương Vũ khẽ động, nháy mắt đến trước mặt Tần Trần, chân khí Thiên Cấp thi triển ra, tay phải như là thiên la địa võng đè xuống cầm cố vững vàng quanh người Tần Trần.
Kình khí cường đại chưa hạ xuống, đã đánh Tần Phấn bay ra một đoạn.
“Nếu ta mà là ngươi thì sẽ tuyệt đối không lựa chọn ra tay đâu.”
Phía dưới lợi trảo, Tần Trần lù lù không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp như trường thương, bình tĩnh nói:
- Thời điểm ngươi thôi động chân khí, Huyệt Thiên Môn, Huyệt Bách Hội, Huyệt Trung Xu có phải rất thoải mái? Kinh mạch toàn thân thoải mái như là bị kiến cắn?
Thân thể Lương Vũ giống như bị điện giật có chút giật mình, tay phải như là bị đông lại làm sao cũng không rơi xuống nữa.
Tần Trần tiếc hận nói:
- Thật là đáng tiếc, một tên luyện khí thiên tài hôm nay kinh mạch lại bị phế trở thành phế nhân.
Ánh mắt Lương Vũ sợ hãi, cả người run rẩy. Sợ run nói:
- Ngươi...ngươi...
Hắn cả buổi nói ngươi, nói được nửa câu lại không nói tiếp được.
“Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Triệu Linh San ở một bên cảm giác được không đúng lắm, nghi hoặc đi đến nói.
“Các ngươi lui ra ngoài hết cho ta.”
Lương Vũ đột nhiên quát chói tai.
Bước dân Triệu Linh San dừng lại, có chút sững sờ.
“Không nghe thấy hả? Đều ra ngoài cho ta.”
Lương Vũ lạnh lùng quét mắt Triệu Linh San cùng Tần Phấn. Ánh mắt kia như là thực chất, khiến cho thân thể hai người run lên, vội vàng khom người ra ngoài.
Đợi hai người rời đi, ánh mắt băng lãnh của Lương Vũ nhìn chằm chằm Tần Trần, gằn từng chữ nói:
- Ngươi là ai?
Tần Trần thản nhiên nói:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể cứu mạng của ngươi.
Ánh mắt Lương Vũ lập lòe, cười lạnh nói:
- Ai có thể tin ngươi?
-
Tần Trần lắc đầu, bất đắc dĩ xua tay, xoay người liền muốn đi.
“Vậy thì không có chuyện gì để nói rồi. Vốn ta còn muốn chỉ cho ngươi một con đường sáng suốt nhưng nếu như ngươi vẫn khăng khăng muốn làm phế nhân thì ta không có ý kiến gì."
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ở đâu có chuyện đơn giản như vậy. Không báo ra lai lịch của ngươi thì hôm nay đừng mơ mà ra khỏi Khí Điện!”
Thân hình Lương Vũ thoắt một cái, ngăn ở trước mặt Tần Trần, hung thần ác sát nói.
Tần Trần cười lạnh nói:
- Mỗi một lần ngươi vận chuyển chân khí, đều sẽ làm cho mị độc thâm nhập thân thể càng sâu. Nhìn khí xanh trên mặt ngươi, bây giờ có lẽ Huyệt Cưu Vĩ đã bắt đầu đau?
“Ngươi...”
Nét mặt Lương Vũ nhất thời như là gặp quỷ, cả người nhảy dựng run rẩy kịch liệt.
“Ngươi chỉ còn có nửa tháng, tự chuẩn bị hậu sự đi.”
“Chậm đã, ngươi có phương pháp giải độc thật sao?”
Lương Vũ run giọng nói.
Mấy ngày qua hắn thật sự là rơi vào thống khổ giống như lời Tần Trần nói. Cách đây không lâu trong khảo hạch Nhị Giai Luyện Khí Sư, hắn dùng Xích Viêm Thạch luyện chế một thanh Bảo Binh hệ hỏa, nhưng bởi vì muốn tăng độ dẻo cho Xích Viêm Thạch nên âm thầm dung hòa Lục Mị Thạch. Kết quả là ngày thứ hai mị độc liền phát tác, cả người chết lặng.
Để trừ khử mị độc, hắn trả ra giá lớn mua một viên Giải Độc Đan đặc hiệu, ai ngờ sau khi uống mị độc không những không chuyển biến tốt hơn, ngược lại kinh mạch trong người ngày càng đau nhức, cho đến mấy ngày gần đây, chỉ cần thôi động chân khí thì kinh mạch trong người hắn như là bị hàng vạn con kiến cắn xé rất khó chịu. Ba huyệt đạo Thiên Môn, Bách Hội, Trung Xu càng là đau như dao cắt.
Những chuyện này hắn không quá coi trọng, nhưng mới vừa rồi Huyệt Cưu Vĩ của hắn đột nhiên cũng đau, tình trạng giống như đúc lời của Tần Trần.