Chương 17: Trọng tố kinh mạch
“Kẽo kẹt!”
Lúc này cửa phòng tu luyện mở ra trước mặt Tần Trần, vừa vặn có ba tên thiếu niên vừa mới tu luyện xong đi ra ngoài.
“Trần thiếu, nếu không ba chúng ta tu luyện chung đi?”
Mỗi một phòng tu luyện ở Tháp Tu Luyện đều có chiều rộng mười mét vuông, một số bình dân gia cảnh bần hàn vì tiết kiệm tiền sẽ thường tu luyện chung với nhau.
Gia tộc của Lâm Thiên và Trương Anh đều có chút thế lực, đương nhiên là không thiếu tiền, sở dĩ bọn họ làm như vậy là vì bình thường bọn họ muốn chiếu cố cho Tần Trần.
“Hai người các ngươi đi phòng tu luyện khác đi, lần này ta tu luyện có chút lâu.”
Tần Trần đương nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của bọn họ. Lúc này hắn muốn trọng tố kinh mạch, sẽ không để xảy ra bất kỳ sự quấy nhiễu nào.
Lâm Thiên và Trương Anh không nhiều lời, lập tức đi đến mấy phòng tu luyện khác.
“Răng rắc” một cái, cửa phòng tu luyện đóng lại. Nhìn cửa đá đóng chặt, mấy người vốn đã chờ nửa ngày ở bên ngoài lập tức tái nhợt mặt mày.
Tiến vào phòng tu luyện Tần Trần lập tức bắt đầu tu luyện.
“Khí hải của ta đã hình thành, kinh mạch cũng đã cố định. Muốn khai phá mười hai đạo kinh mạch thì nhất định phải phá rồi lại lập.”
Tần Trần cởi áo, để lộ ra thân thể gầy yếu. Sau đó hắn lấy 18 cây Thiên Mộc Thần châm vừa mới luyện chế ra ngoài. Dùng ngón trỏ của tay phải nhẹ nhàng cầm một cây lên, ánh mắt dừng ở bụng mình, nhanh như chớp đem cây Thần châm này đâm vào Huyệt Thần Khuyết ở rốn.
Tiếp theo hắn liên tục vung vẩy hai tay, hóa thành tàn ảnh, liên tục hai đạo đại nguyệt vị dưới bụng hắn là Quan Nguyên và Trung Chú đều bị Thần châm cấm vào.
Ba cái Thiên Mạch Thần Châm cắm lên hiện ra hình tam giác, cách bụng ba tấc bảo vệ đan điền, bên trong chính là vị trí của khí hải.
Ba cái châm dài nửa thước hầu như đều bị cắm sâu vào trong thân thể, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy sợ hãi.
Thiên Mạch Thần Châm đâm vào huyệt đạo, tức thì truyền đến từng trận đau nhức.
Tần Trần hít sâu một hơi điều chỉnh tốt trạng thái của mình, trong mắt lóe ra vẻ kiên quyết, lần thứ hai cầm Thần châm lên, dùng đức đâm vào đan điền.
“Phốc!”
Lập tức khí hải to như quả trứng liền bị hắn đâm vỡ, chân khí ẩn chứa bên trong thoáng chốc như long xà tán loạn, đấu đá lung tung.
Nếu có cường giả thấy cảnh này nhất định sẽ giật cả mình. Tự phá khí hải, đối với võ giả bọn họ mà cũng giống như là tự sát vậy.
Đùng, đùng, đùng, đùng...
Quả nhiên!
Tần Trần mở ra bảy đạo kinh mạch, lập tức bị chân khí hủy hoại tàn tạ không thể tả, máu thịt be bét, trong thân thể giống như là bị vô số thanh đao nhọn chém loạn.
Nếu không phải là võ giả, khẳng định chịu không nổi đau đớn kịch liệt đến thế, đã ngất đi rồi.
Tần Trần lại như bàn thạch, ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện, mặc cho đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của hắn. Vẻ mặt không thay đổi, chỉ có từng hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Ầm!”
Đột nhiên hai tay hắn mạnh mẽ đánh vào mặt đất.
Mười bốn cây thần châm còn lại trong nháy mắt bay lên không trung.
Bạch! Bạch! Bạch!
Trong con ngươi Tần Trần đột nhiên tuôn ra một đám tinh mang, hai tay mơ hồ như sấm, thoáng chốc đã biến thành từng trận tàn ảnh, làm cho người ta hoa cả mắt, cơ bản không thể nhìn ra được hành động của hắn.
Trong chớp mắt, hắn dừng hai tay lại, mười bốn cây thần châm toàn bộ đều bị hắn đâm vào một vị trí khác nhau trên thân thể.
Trong đó có một cái trực tiếp đâm vào Thiên Môn ở đỉnh đầu, còn có một cái lại đâm vào Tâm Nguyệt ở ngực.
Mười hai cây còn lại, thì bị hắn chia ra đâm vào mười hai điểm trọng yếu trên mười hai đạo kinh mạch của mình.
“Có thể khai mở kinh mạch rồi.”
Tần Trần đau đến cả người đều run rẩy, toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt. Mao mạch trên làn da từng cái vỡ ra, máu tươi từng tia chảy ra từ trong lỗ chân lông của hắn. Có điều Tần Trần vẫn cắn răng yên lặng chịu đựng cực hình này như là chịu phải thống khổ thông thường.
Nếm trải khổ trung khổ, mới là thượng nhân.
Trên đời này mỗi một vị cường giả Võ Đế, người nào mà không phải chịu gian khổ gấp trăm lần người thường, như vậy thành tựu đạt tự nhiên cũng là gấp trăm lần.
Con đường trở thành cường giả, vĩnh viễn không có đường tắt.
Đắm chìm với cảm giác trong thân thể, Tần Trần gian nan tụ lại một ít chân khí đang đấu đá lung tung, mạnh mẽ rót vào đạo kinh mạch đầu tiên trong thân thể.
“Xẹt xẹt!”
Đạo kinh mạch kia bị chân khí cuồng bạo nháy mắt xé rách thành máu thịt be bét, một cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong người truyền ra, giống như là kinh mạch bị xé rách khiến cho cả người Tần Trần run rẩy một cái.
Nếu là người thường gặp phải chuyện này thì chắc chắn sẽ không thể kiên trì được nữa.
Thế nhưng là Tần Trần vẫn cắn chặt hàm răng, lấy ý chí mạnh mẽ tiếp tục kiên trì, mặc cho từng giọt máu vẫn không ngừng chảy ra khỏi lỗ chân lông, thủy chung không từ bỏ.
“Thân thể này trước kia đả thông kinh mạch quá mức suy nhược, cũng rất nhỏ. Muốn có thành tựu vượt qua người khác thì nhất định phải ở cơ sở đặt vững nền mống.”
Sau mấy hô hấp, Tần Trần rốt cuộc cũng đem đạo kinh mạch thứ nhất triệt để mở ra, độ rộng không chỉ gấp đôi lần trước.
Về sau Tần Trần cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục khống chế chân khí đi vào đạo kinh mạch thứ hai.
Đạo thứ ba.
Đạo thứ tư.
Tần Trần thừa thế xông lên, đem bảy đạo kinh mạch vốn đã từng mở ra đều gột rửa một lần.
Giờ phút này, hắn cơ hồ đã thành một huyết nhân.
Thế nhưng là Tần Trần biết nhiệm vụ của mình mới hoàn thành được một nửa, những chỗ chân chính gian khổ nhất vẫn còn chưa có bắt đầu.
Hắn điều chỉnh một chút hơi thở, đều động một ít chân khí hướng về đạo kinh mạch thứ tám mạnh mẽ xông tới.
“Bùm bùm!”
Âm thanh như thế chẻ tre truyền đến, trong nháy mắt Tần Trần đã đem đạo kinh mạch thứ tám mở ra hơn một nửa.
Thế nhưng rất nhanh một ít chân khí này liền gặp phải cản trở.
Ngay lúc này...
“Vù!”
Thiên Mạch Thần Châm đâm vào trong kinh mạch, đột nhiên phóng ra một luồng sức mạnh thần bí, dung nhập vào một ít chân khí ở bên trong, trong nháy mắt Tần Trần đã mở ra được đạo kinh mạch thứ tám.
Đau đớn ban đầu đột nhiên biến mất, một cảm giác khoan khái chưa từng có truyền khắp người Tần Trần.
“Đạo kinh mạch thứ tám mở ra, kế tiếp là đạo thứ chín.”
Vẻ mặt Tần Trần lạnh lùng, vô hỉ vô ưu, chỉ có đôi mắt kia là sáng lóng lánh, cực kỳ kiên nghị cùng gan dạ, như là ngôi sao sáng rực giữa trời đêm.
Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, chỉ cần nửa thời thần (1h) trôi qua, đạo kinh mạch thứ chín, thứ mười và thứ mười một đều bị hắn toàn lực khai mở.
Mất đi khí hải, chân khí trong cơ thể Tần Trần liền ít đi một chút, nhưng cứ mỗi lúc chân khí không đủ thì Thiên Mộc Thần Châm đang đâm vào cơ thể lại sinh ra một nguồn sức mạnh thần bí hiệp trợ Tần Trần đem kinh mạch khai mở.
Sau một phen khổ cực, rốt cuộc đến lúc Tần Trần khai mở đạo kinh mạch thứ mười hai.
Đây là cửa ải khó khăn nhất trong lịch sử mấy vạn năm của Thiên Võ Đại Lục, rất nhiều thiên tài từ xưa đến nay đều không thể vượt được cửa ải này.
Lúc này toàn thân Tần Trần đều đã nhuốm máu, căn bản đã không còn nhìn ra được diện mạo của hắn. Đau đớn kịch liệt khiến cho đầu óc hắn có cảm giác buồn ngủ, chỉ muốn mơ màng ngủ một giấc. Thế nhưng là hắn cắn răng, gắt gao kiên trì.
Bởi vì hắn biết, một khi hắn ngất đi, thì liền triệt để xong xuôi.
Tập hợp chút ý chí còn sót lại, Tần Trần liền vận chuyển bí pháp trong Cửu Tinh Thân Đế Quyết, bắt đầu xung kích một đạo kinh mạch quan trọng nhất với mình.
Vừa bắt đầu, quá trình xung kích có chút thuận lợi.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, luồng chân khí còn lại ngày càng yếu, rồi từ từ mất đi lực lượng, tốc độ xung kích cũng ngày càng chậm, cuối cùng liền không có chút lực lượng dư thừa nào.
P/s: lỗi mất chữ thì phải, mình chỉ thêm text để không mất chữ.