Võ Thần Chúa Tể

Chương 2: Mẫu thân



“Vậy thì tốt rồi.”

Mỹ phụ ôn nhu nhìn Tần Trần, trong mắt phảng phất tất cả đều là nhi tử của mình.

“Trần Nhi ngươi nói cho mẫu thân biết ngươi vì sao lại cùng vị công tử của Ngụy Hầu gia quyết đấu. Có phải là có người cố ý hãm hại ngươi hay không?”

Tần Nguyệt Trì nhíu mày nhìn Tần Trần, vẻ mặt lo lắng.

“Không có, là hài nhi tự muốn cùng hắn quyết đấu.”

Tần Trần cúi đầu nói, ánh mắt lạnh lẽo.

Sự thật là Ngụy Chấn ở học viện nhục mạ hắn là đứa con hoang, mắng mẫu thân hắn là tiện nữ nhân. Hắn nóng giận mới lên đài quyết đấu.

Hiện tại xem ra đây là âm mưu nhằm vào hắn. Bởi vì Ngụy Chấn vừa lên đài liền hạ độc thủ.

Nếu như hắn nói cho mẫu thân biết sự thật, lấy tính cách của nàng nhất định sẽ tìm Ngụy Hầu gia liều mạng. Với tình cảnh của mẫu thân việc này rất khó khăn.

Tần Nguyệt Trì lúc còn trẻ được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề Quốc, là đối tượng ái mộ của vô số công tử, vương hầu Vương Đô. Thậm chí Thánh Thượng hiện nay bởi vì nghe nói Tần Nguyệt Trì dung mạo xinh đẹp, có ý muốn nạp nàng làm phi.

Không ngờ là lúc đó Tần Nguyệt Trì đột nhiên bỏ nhà đi, lang bạt thiên hạ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ba năm sau nàng trở về, mang theo Tần Trần vừa mới sinh, trở lại Tần gia.

Chuyện này oanh động toàn bộ Vương Đô.

Chưa gả đã sinh nhi tử, việc này ở toàn bộ Thiên Võ đại lục đều là việc cực kỳ đáng thẹn. Chính là không tuân theo cha mẹ, ở một số chỗ man di mọi rợ phải bị ngâm lồng heo.

Tần gia lúc đó tức đến mức thiếu chút nữa đánh chết Tần Nguyệt Trì. Lúc này Tần Bá Thiên, Định Võ Vương, cũng chính là Tần Trần ngoại tổ phụ ra sức đè nén nghị luận, lấy danh nghĩa huyết mạch của Tần gia bảo hộ Tần Nguyệt Trì và Tần Trần.

Nhưng toàn bộ người Định Võ vương phủ đều dùng ánh mắt lạnh lẽo đối đãi với Tần Nguyệt Trì và Tần Trần. Bọn họ cho rằng nàng là sỉ nhục của Tần gia.

Vì vậy mà thời gian Tần Nguyệt Trì ở trong Tần gia rất khổ sở.

Nếu không bởi vì nguyên nhân đó, Tần Trần cũng sẽ không hôn mê đến ba ngày ba đêm lại không có một tên y sư nào đến kiểm tra.

“Trần Nhi, ngươi tuy không có thức tỉnh huyết mạch nhưng không sao cả, ngày sao còn có nhiều cơ hội, không nên nhất thời lỗ mãng cùng người ta so tài. Coi như ngươi không trở thành cường giả lưu danh, cũng không sao, mẫu thân sẽ bảo hộ ngươi.”

Tần Nguyệt Trì nhìn Tần Trần nằm suy yếu trên giường hẹp, nhè nhẹ thở dài một hơi, mũi có chút đau xót.

Tính cách của Trần Nhi ương ngạnh, nếu như không giải quyết được chuyện này e rằng ngày sau còn có chuyện.

“Không có thức tỉnh huyết mạch?”

Thông qua dung hợp ký ức của cổ thân thể này, trong nháy mắt Tần Trần cũng lý giải được một ít chuyện.

Nguyên lại là chủ nhân của cổ thân thể này có thiên phú võ đạo không tệ, lấy thành tích xuất sắc nhất thi vào học viện đệ nhất Đại Tề Quốc, Thiên Tinh Học Viện.

Chẳng qua là trong mấy lần tổ chức nghi thức thức tỉnh huyết mạch ở Học viện hắn đều không thể thức tỉnh huyết mạch. Mấy ngày trước Học viện tiến hành một lần thức tỉnh huyết mạch với tất cả học viên, hắn vẫn không thể thức tỉnh huyết mạch.

Thiên Võ đại lục lấy huyết mạch vi tôn, không có thức tỉnh huyết mạch, không cách nào trở thành một tên cường giả chân chính.

Trước đó chủ nhân của cổ thân thể này biết được tin tức này, nhận phải đả kích nặng nề. Hắn một lòng muốn trở nên mạnh mẽ là vì để cải biến tình cảnh của hắn và mẫu thân ở Vương phủ. Lại không nghĩ rằng ông trời vậy mà còn dùng một câu như thế đùa bợt hắn. (câu huyết mạch vi tôn)

Bị đả kích, hắn uất ức sầu não, đần độn, mỗi ngày rầu rĩ không vui.

Vì tâm tình của hắn không tốt, Tần Nguyệt Trì mới cho là Tần Trần sở dĩ quyết đấu cùng Ngụy Chấn là do không thể thức tỉnh huyết mạch mà ra.

“Mẫu thân yên tâm, chút cản trở nhỏ không thể làm hư hài nhi.”

Tần Trần cảm thụ được sự quan tâm của Tần Nguyệt Trì, ánh mắt biến thành nhu hòa, mỉm cười.

Hắn không phải đang an ủi Tần Nguyệt Trì.

Không thể thức tỉnh huyết mạch, đối với thân phận bát giai Huyết Mạch Hoàng Sư của hắn mà nói, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Trần cười rực rỡ, khiến cho trong lòng Tần Nguyệt Trì ấm áp, hết buồn nói:

- Như vậy mẫu thân yên tâm rồi.

-

Tần Nguyệt Trì vừa tính nói thêm cái gì, thì đột nhiên ——

Rầm rầm rầm.

Có người đang gõ cửa, hơn nữa âm thanh vô cùng lớn, giống như là dùng chân đá vào.

Tần Nguyệt Trì vội vàng mở cửa phòng.

Một tiểu nha hoàn mặc áo da chồn trắng đi vào trong phòng.

“Đại tiểu thư, mở cửa làm sao lại lâu như vậy?” Nha hoàn kia bất mãn nói, tuy trong miệng kêu là Đại tiểu thư, nhưng dáng vẻ không có chút nào cung kính cả.

“Yên Chi, Trần Nhi mới vừa tỉnh thân thể còn rất yếu, ngươi nhẹ giọng một chút, đừng làm ồn đến Trần Nhi.” Tần Nguyệt Trì nói.

“Thì ra Trần thiếu gia đã tỉnh, vậy thì chúc mừng a!”

Nàng tuy nói chúc mừng, nhưng trên mặt không có nửa điểm vui vẻ, ánh mắt lạnh lùng vẻ mặt dường như Tần Trần thiếu tiền của nàng.

Nha hoàn tên gọi là Yên Chi, là thiếp thân nha hoàn của mẫu thân đại cữu Tần Trần, Triệu phu nhân.

Tần gia một đời trung liệt, tổ tiên đều làm võ tướng, chinh chiến sa trường vì Đại Tề Quốc, lập được nhiều chiến công huy hoàng.

Đến thời ngoại tổ phụ Tần Trần là Tần Bá Thiên, thanh thế đạt đến đỉnh phong, được Đại Tề Quốc Vương phong làm Định Võ Vương, khai tông lập phủ.

Nhi tử Tần Bá Thiên, cũng chính là đại cữu Tần Trần, Tần Viễn Hoành. Hắn lừa gạt phúc ấm (1) tổ tiên, lại được Đại Tề Quốc Vương phong làm An Bình Hầu, nắm giữ Định Võ Vương Phủ.

Mà mẫu thân đại cữu Tần Trần, bây giờ đã là chủ mẫu Định Võ Vương Phủ.

Chẳng qua là.

Đại cữu mẫu Triệu phu nhân luôn cực kỳ chán ghét Tần Trần và Tần Nguyệt Trì. Cho rằng bọn họ hai người làm bẩn danh tiếng Định Võ Vương Phủ. Trăm phương nghìn kế muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

i

“Ngươi tới đây làm cái gì?” Tần Trần lạnh lùng nhìn Yên Chi nói.

“Trần thiếu gia đừng tự mình đã tình, ta cũng không phải tới tìm ngươi.”

Yên Chi vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Trần. Tần Trần trước đây cũng không dám nói với nàng như vậy, vì sao lần này nhặt được cái mạng về lại trở nên gan dạ đến thế?

“Đại tiểu thư, phu nhân nhà ta đoán người ở chỗ của Trần thiếu gia quả nhiên không sai. Người đừng có quên ước hẹn với phu nhân đi nha?”

Thân thể Tần Nguyệt Trì run lên, ánh mắt lướt qua một chút khuất nhục, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.

Nàng nhìn Tần Trần, đắp cho hắn chăn bông, đứng lên ôn nhu nói:

- Trần Nhi, mẫu thân đi ra ngoài một lát, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

Dứt lời, xoay người đi ra ngoài.

Tần Trần tinh mắt cỡ nào, tự nhiên là thấy ánh thân thể Tần Nguyệt Trì có chút run. Trong lòng cảm thấy chuyện này không ổn, cau mày nói:

- Nương, ngươi đi đâu? Ta đi với ngươi đi.

Bước chân Tần Nguyệt Trì dừng lại, quay đầu, bàn tay ấm áp chạm đến khuôn mặt Tần Trần, lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Đứa nhỏ ngốc này, nương ở trong vương phủ, cũng không có ra khỏi cửa, ngươi sợ mẫu thân ở vương phủ bị người ta khi dễ không. Ngươi vừa mới tỉnh, đừng để bị lạnh, chiếu cố thân thể mình, mẫu thân đi một lát liền trở về.”

Tần Trần cau mày nói:

- Không được, nương phải nói cho hài nhi nghe đã hẹn với Triệu phu nhân cái gì đã.

Trên mặt Tần Nguyệt Trì hiện ra vẻ do dự, không biết mở miệng thế nào.

Một bên.

Yên Chi không nhịn được nói:

- Một cái người chết dở, hỏi nhiều cái gì. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết, hôm nay mẹ ngươi đáp ứng phu nhân chúng ta cùng Kỳ Vương Gia gặp mặt. Hiện tại Kỳ Vương Gia đã đến phòng khách, đang đợi nàng đi qua.”

“Cái gì, Triệu Khải Thụy? Tiện nhân Triệu Phương, vậy mà ép mẫu thân đi gặp đồ dâm loạn này.”

Toàn bộ Vương Đô có người nào mà không biết Triệu Khải Thụy là một vị vương gia hoang đường nhất Đại Tề Quốc. Quanh năm đều lưu luyến cái đẹp, thê thiếp thành đàn, trong phủ toàn là ca cơ vữ nữ, cả ngày dâm loạn bất kham, bị người đùa gọi là Phong Lưu Vương Gia.

Triệu Khải Thụy luôn thèm nhỏ dãi khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân. Mấy lần tới chơi đều bị mẫu thân từ chối, ai biết được Triệu Phượng lại đưa lão yêu tặc đó tới nhà, quả thật khinh người quá đáng.

Tần Trần hung hăng nhìn chằm chằm Yên Chi. Trong ánh mắt bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, cả giận nói:

- Con tiện tỳ này còn dám nói, cút ra ngoài cho ta.

“Ngươi nói cái gì?”

Yên Chi tức giận đến cả người run rẩy, dùng tay chỉ Tần Trần, nhưng bị ánh mắt Tần Trần làm sợ hãi, không dám mở miệng, lại hướng về phía Tần Nguyệt Trì cả giận nói:

- Đại tiểu thư ngươi dạy con như thế sao? Còn chuyện của ngươi và Kỳ Vương Gia, lúc đó ngươi đã đáp ứng rồi, lúc này lại suy nghĩ muốn đổi ý hay sao?

“Mẫu thân đáp ứng?”

Tần Trần run rẩy, nhìn mẫu thân của mình.

Điều này làm sao có thể?

Trong trí nhớ, mẫu thân rất chán ghét Triệu Khải Thụy. Đối với việc hắn truy cầu, rất là phiền não.

Làm sao nàng đáp ứng đi gặp hắn?

Hắn đang muốn xem nàng có định trả lời mình hay không, đã thấy thân thể Tần Nguyệt Trì rung một cái, chần chờ không nói.

“Trần Nhi vừa mới tỉnh, trước nghỉ ngơi, đừng để sức khỏe tổn hại. Mẫu thân chẳng qua là gặp hắn một chút, không có sao.”

Cuối cùng Tần Nguyệt Trì khó khăn nói.

Tần Trần khó tin nhìn Tần Nguyệt Trì, lo lắng nói:

- Vì sao mẫu thân? Triệu Khải Thụy ngươi cũng không phải không rõ ràng, ngươi đi ra gặp hắn, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

“Vì sao? Trần thiếu gia còn có mặt mũi hỏi vì sao?”

Yên Chi trào phúng nhìn Tần Trần.

“Ngươi cùng người ta so tài hôn mê bất tỉnh, cơ hồ không sống được. Là mẫu thân tốt của ngươi trước cửa phòng phu nhân chúng ta quỳ một đêm cầu cho nàng ban Hồi Thần Đan. Triệu phu nhân lương thiện, đáp ứng Đại tiểu thư, ngươi còn có mặt mũi hỏi vì sao? Ta nếu là ngươi, đã sớm đập đầu tự tử ở chỗ này rồi.”

“Ngươi câm miệng cho ta.”

Tần Nguyệt Trì chợt nhìn Yên Chi, cả giận nói:

- Triệu phu nhân trước đây đã đáp ứng ta không nói chuyện này ra, ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ!

Tần Trần nhìn mẫu thân tức giận, trong lòng đau xót. Hắn rốt cuộc minh bạch, nguyên lai mẫu thân đáp ứng Triệu Phượng đi gặp Triểu Khải Thụy là vì muốn cầu Hồi Thần Đan cứu sống mình.

Hồi Thần Đan.

Bất quá chỉ là đan dược nhị phẩm, giá trị vài nghìn ngân tệ.

Có điều mẫu thân vì một viên Hồi Thần Đan, ngay cả tôn nghiêm cũng không còn.

Tần Trần trong lòng chấn động, nước mắt trong hốc mặt quay tròn.

Hắn từ trên giường bò lên, bắt lại Tần Nguyệt Trì chuẩn bị rời đi, cắn răng nói:

- Mẫu thân, chúng ta ở chỗ này, cũng không có ai bảo vệ cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta nhất định không để cho mẫu thân chịu bất luận khổ sở nào nữa. Lại càng không cần phải đi gặp tên vô liêm sỉ, vương bát đản háo sắc Triệu Khải Thụy.

Thân thể Tần Nguyệt Trì rung mạnh, nước mắt lưng tròng trong con ngươi lập lòe nhìn Tần Trần.

Nét mặt Tần Trần băng lãnh, lạnh lùng nhìn Yên Chi, hai mắt phảng phất một bả đao nhọn, lạnh giọng nói:

- Còn ngươi, hiện tại cút ra ngoài cho ta.

(1) Phúc ấm: Phúc đức cha ông để lại.

- Mình dịch là không dịch sát ra việt chuẩn, một số chỗ vì ý cảnh, ngữ cảnh mà phải để hán việt. Xưng hô không dùng tôi, anh mà dùng ngươi, người. Truyện tiên hiệp, huyền ảo dùng ta tôi nghe rất buồn cười. Với lại Trung Quốc thời xưa xưng hô là ngươi ta.

- Tên nhân vật chínhquá hố cha, nhiều lúc loạn không đánh được cả chữ...!

[Audio Chương 2: https://www.dropbox.com/s/wsy13cdfsgv4cbg/VoThanChuaTeC2congtruyeninfo.mp3?dl=0]