Võ Thần Chúa Tể

Chương 21: Ngũ Nhạc Thần Quyền



Chương 21: Ngũ Nhạc Thần Quyền

Trong mắt Tần Trần lộ ra hàn mang, đột nhiên đá ra một cước đạp hắn bay ra ngoài.

Oa!

Ngụy Chấn phun ra một ngụm máu tươi nhếch nhác bay ra ngoài cách đó mấy m, sau đó lăn mấy vòng như là cái hồ lô đâm vào vách tường. Ầm một tiếng vách tường rung động làm rớt xuống một chút vôi. Ngụy Chấn thương thế còn chưa khỏi hẳn liền kêu gào thảm thiết, thanh âm như là heo bị chọc tiết.

Tần Trần đi tới bên cạnh Lâm Thiên và Trương Anh, bắt lấy cổ tay hai người, phát hiện ra hai người chỉ bị tổn thương chút gân cốt, cũng không có trở ngại gì lớn mới thở phào một hơi.

Lâm Thiên và Trương Anh nghẹn họng trân trối nhìn Tần Trần, lại lần nữa kinh ngạch với thực lực mà Tần Trần vừa triển lộ.

“Cẩn thận.”

Nhưng đột nhiên vẻ mặt của hai người đại biến, ánh mắt sợ hãi nhìn sau lưng Tần Trần.

Ngay sau đó một cổ kình phong kịch liệt như là thái sơn áp đỉnh truyền đến từ phía sau Tần Trần. Kình phong phong tỏa toàn bộ người của Tần Trần, mang theo một cổ lực lượng đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông.

“Tiểu túc sinh, ta muốn giết ngươi.”

Sau lưng Tần Trần, sắc mặt Ngụy Chân dữ lợn rống to. Hắn nhảy người lên thật cao, tà áo vải tả tơi, phát ra vẻ mặt dữ tợn trước nay chưa từng có, như là một con dã thú trọng thương điên cuồng bạo phát đột kích ở phía sau Tần Trần.

“Hừ.”

Tần Trần hừ lạnh, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên xoay người tung quyền.

Ầm!

Hai nấm đấm va chạm trong không trung, như là sét nổ trời quang, phong bạo kinh người gầm thét khắp phòng, sau đó lại lao ra bốn phía. Kình khí cường liệt chấn động khiến cho tất cả đồ vật trong phòng đều kịch liệt lay động, cùng nhau rơi đầy trên mặt đất.

Ở dưới kình phong, người Tần Trần như bàn thạch lù lù bất động. Mà Ngụy Chân thì trái ngược bay lộn ra sau rơi xuống mặt đất, lạch bạch lùi hai ba bước mới đứng vững thân hình.

Ngụy Chân trợn to hai mắt, vẻ tức giận cùng kinh ngạc đông cứng trên mặt, hiển nhiên là bị một quyền vừa rồi của Tần Trần dọa sợ.

Hắn là võ giả Nhân Cấp hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần thêm một chút là có thể bước vào hàng ngũ võ giả Địa Cấp, chân chính trở thành cao thủ rồi. Nhưng mà Tần Trần lại cứng răn tiếp được một quyền mà hắn phẫn nộ tung ra. Thậm chí so với hắn phải chật vật lui về, Tần Trần còn muốn thoải mái hơn nhiều.

“Sao có thể như vậy, điều này sao có thể...”

Ngụy Chân nhìn Tần Trần chăm chú không nói được câu nào, trong lòng điên cuồng khiếp sợ.

“Đại ca, đại ca hắn...”

Nhìn thấy đại ca mình bạo khởi công kích thì tâm thần Ngụy Chấn cũng rất kích độc. Hắn oán độc nhìn chằm chằm Tần Trần, chờ xem đại ca sẽ giáo huấn tên này thế nào, nhưng kết quả lại khiến cho hắn kinh ngạc ngây người.

“Tên tiểu súc sinh này sao lại mạnh như thế.”

Mười ngày trước hắn vẫn còn trên võ đài giáo huấn Tần Trần một trận, chút nữa là đánh chết Tần Trần nhưng bây giờ mới chưa tới nửa tháng thì Tần Trần đã có thể cùng đại ca có tu vi Nhân Cấp hậu kỳ đỉnh phong chính diện đối đầu. Loại cảm giác biến hóa mãnh liệt này làm cho Ngụy Chấn khó mà tiếp thu được.

“Chỉ cần ngươi cũng muốn báo thù cho đệ đệ của mình à? Một tên phế vật mà thôi, ngươi coi mình là đại nhân vật sao?”

Ánh mắt Tần Trần lộ ra vẻ sắc bén. Chầm chậm đi vể phía trước, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Ngụy Chân ở trước mặt.

Sau khi xây dựng lại kinh mạch thì Tần Trần đã mở ra đạo kinh mạch thứ mười hai mà chưa ai làm được. Ở một nơi hẻo lánh như Đại Tề Quốc thì cơ sở của hắn vượt qua hết thảy những người được gọi là thiên tài.

Sự đáng sợ của Cửu TinhThần Đế Quyết khiến cho hắn không cần sử dụng kinh nghiệm và kỹ xảo của đời trước, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh cũng đã mạnh hơn Ngụy Chân rất nhiều.

Ngụy Chân nằm ở trong phòng, trong ánh mắt đã mất đi sự bình tĩnh cùng trầm ổn, chỉ còn có sự nhục nhã cực điểm cùng tức giận chưa từng có.

Nhục nhã thật lớn khiến cho huyết dịch của hắn sôi trào, phẫn nộ nói:

- Tiểu tạp chủng, đột phá Nhân Cấp trung kỳ ngăn được một quyền của ta thì nghĩ là có tư cách nói chuyện với ta sa? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết khác biệt giữa ta và ngươi, đó là một khoảng cách không thể vượt qua.

Hai nắm đấm Ngụy Chân rung lên, quần áo phất phới. Hắn để hai nắm tay nằm ngang trước ngực, trong sát na một cỗ khí thế vô hình từ trên người hắn phóng xuất, tựa như là đại sơn vô Biên hùng vĩ. Cổ khí thế nặng nề phát ra ngoài, làm cho Ngụy Chấn dù núp ở phía xa cũng không kiềm chế được lui lại.

“Tốt quá, đại ca tu vi chẳng những là Nhân Cấp hậu kỳ đỉnh phong mà còn học qua rất nhiều võ kỹ, đặc biệt là tu luyện công pháp Hoàng cấp thượng phẩm Ngũ Nhạc Thần Quyền đạt tới cực hạn. Khí thế này sợ là đã có thể liều mạng với võ giả Địa Cấp rồi. Lúc nảy đại ca chỉ sơ suất mà thôi, nếu như là nghiêm túc thì nhất định có thể dễ dàng đối phó được Tần Trần.”

Cả người Ngụy Chấn kích động đến mức run rẩy, thâm chí quên luôn đau đớn, trong mắt oán độc như độc xà.

Ngũ Nhạc, là một trong ngũ đại sơn hùng vĩ nhất Đại Tề Quốc. Nguy nga đứng vững, uy thế thông thiên, cái tên Ngũ Nhạc Thần Quyền là lấy từ chỗ này.

“Ngũ Nhạc Thần Quyền _ Thái Sơn Áp Đỉnh!”

Ngụy Chân chợt quát, hai đấm vung về trước. Trong kinh sợ, mọi người cảm giác nấm đấm của Ngụy Chân xuất hiện một dãy núi hùng vĩ ù ù lao tới. Bị quyền ý cường đại như thế xung kích, toàn bộ kình phong trong phòng gào thét liên hồi, đồ đạc trong nhà không ngừng rung động kêu lên lách cách.

“Hây A...!”

Một tiếng quát lớn như tiếng sấm rền vang lên. Chân khí cuồn cuồn đánh ra bốn phía, toàn bộ bàn gỗ đều nổ thành vụn, mặt đất rung lắc liên hồi, lực lượng kinh khủng như dời núi lấp biển cuốn tới chỗ Tần Trần.

Chỉ thấy trên những tấm đá xanh trong phòng hiện ra từng vết rạn nứt không ngừng đổ nát, không khí kêu lụp bụp như là tận thế hàng lâm.

“Hừ, chút tài mọn mà thôi. Phá...!”

Tần Trần hừ lạnh, cước bộ tiến lên, thân thể hùng vĩ như núi lớn, lạnh lùng nhìn Ngụy Chân thi triển ra thế tấn công, trước khi quyền đến đột nhiên đấm ra một quyền.

Quyền này không hoa lệ, không có phong bạo gầm thét, không có tiếng vang ù ù, chỉ là một quyền bình thường đánh vào quyền kình cuồn cuộn của Ngụy Chân.

Ầm!

Như là sấm nổ trời quang, chấn động làm cho hai lỗ tai mọi người gần như không thể nghe được, thanh âm ông ông không ngừng du động trong não hải, có cảm giác muốn thổ ra máu.

Tiếng rống giận của Ngụy Chân vẫn còn vang vọng, mà hai người giao thủ cũng đã phân ra cao thấp. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, thân thể cường tráng của Ngụy Chân đã như là diều đứt dây mang theo kình phong gào thét bay ra ngoài rồi nặng nề đụng vào vách tường.

“Sao có thể như vậy!”

Ngụy Chân hét lớn, hai mắt trợn tròn cực kỳ không cam lòng, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này lòng hắn thật sự lạnh như tro nguội. Nếu như nói lần đầu tiên giao thủ, hai chẳng qua là so đấu lực lượng, thể lực ngang nhau mà thôi. Nhưng lần này hắn thôi động toàn bộ chân khí của mình đến cực hạn, thi triển ra võ kỹ cường đại nhất của mình, vậy mà vẫn bị đánh bại.

“Thua, đại ca vậy mà thua!”

Cách đó không xa, Ngụy Chấn trợn mắt há mồm, trong lòng chấn động vô cùng. Hắn cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo từ xương sống xông thẳng đến đỉnh đầu, cả người mất hồn bay đi đâu không biết nữa.

Một đòn trúng đích, Tần Trần không dừng bước, người hắn thẳng như trường thương đi tới trước, lạnh lùng nhìn Ngụy Chân.