Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 151: Giải trừ khống chế



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Nơi này chính là Quỷ Sát Môn?”

Quân Thanh Vũ đứng ở ngoài Quỷ Sát Môn, gió mát thổi qua, tóc đen ở trong gió khẽ bay, nàng nâng ánh mắt thanh lãnh lên nhìn đại môn, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

Vô Tình không nói gì, ánh mắt dừng ở trên người thiếu nữ bên cạnh, khóe môi mơ hồ có độ cong nhàn nhạt.

“Hoàng Nhi, Xích Tiêu, Hồng Ngọc, Tiểu Điện, đập Quỷ Sát Môn cho ta!”

Một khắc kia, giọng nói thanh lãnh của nữ tử có khí phách, vang lên ở ngoài Quỷ Sát Môn yên tĩnh.

Tức khắc, ngọn lửa đỏ tươi, độc khí màu đỏ, tia chớp dày đặc, còn có móng vuốt thật lớn của Xích Tiêu đồng thời đánh về phía đại môn Quỷ Sát Môn.

Ầm vang một tiếng, đại môn hóa thành chia năm xẻ bảy, hiện ra quang cảnh trong cửa ở trước mắt.

Xoát xoát xoát!

Vài bóng dáng màu xanh đen từ ngoài cửa lóe ra, nhanh chóng bao vây mọi người, rồi sau đó tất cả mọi người tách ra hai bên, nhường ra một lối lớn.

Lão giả ở hậu phương vội vàng đi đến, mắt đảo qua mọi người trước mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Các ngươi là ai, vì sao phải tới Quỷ Sát Môn chúng ta quấy rối? Nếu không cho ta một lý do, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi dễ dàng rời đi!”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu ngươi nói ta tới quấy rối, vậy cần lý do làm gì? Hoàng Nhi, Xích Tiêu, Hồng Ngọc, Tiểu Điện, nếu ai ngăn cản chúng ta tiến vào Quỷ Sát Môn, giết không tha!”

Sau khi nói xong ba chữ giết không tha này, cả người nữ tử hiện ra khí phách, muôn vàn phong hoa.

“Rống!”

Tiểu Điện rống to một tiếng, thân như tia chớp vọt qua.

Với thân là Thánh Cảnh như nó mà nói, giết những người này đơn giản như cắt rau vậy, một vuốt đã chụp một người thành bánh nhân thịt.

“Linh thú Tiên Thiên, ba linh thú Tiên Thiên, hơn nữa Tử Điện Phong Vân Thú kia lại là Thánh Cảnh!”

Hít!

Lão giả hít một ngụm khí lạnh, đầy hoảng sợ.

Khi nào thì Quỷ Sát Môn chọc phải cường giả như vậy?

“Nhanh, chạy nhanh!”

Lão giả vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt hung tàn của Tiểu Điện tập trung vào ông ta, trong phút chốc, hô hấp của ông ta cứng lại, còn chưa kịp xin tha móng vuốt kia đã hung hăng chụp được.

“Chạy? Chạy con mẹ ngươi!” Tiểu Điện vung móng vuốt lên, nở nụ cười tàn nhẫn: “Không nghe thấy biến thái kia nói giết không tha sao? Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội chạy?”

Nhìn tình cảnh lão giả bị chụp thành bánh nhân thịt, một cổ hàn ý chui vào trong lòng mọi người.

“Huyền Thiên trưởng lão đã chết! Cường giả thứ hai của Quỷ Sát Môn chúng ta lại đã chết!”

“Mau! Chạy mau!”

Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng chạy về bốn phương tám hướng.

Nhưng bọn họ mới vừa đi vài bước, lại phát hiện cơ thể không thể động đậy, như bị giữ chặt ở trên mặt đất.

Sợ hãi vô tận tràn ở trong lòng, lúc này trong lòng bọn họ thật sự hối hận đã gia nhập Quỷ Sát Môn, cuối cùng, ngay cả mạng cũng mất……

Chúng thú vốn không có nhân tính gì, rất nhanh đã giết ra một đường máu.

Những đệ tử Quỷ Sát Môn đó cũng coi như là nhân vật thiên tài, ở dưới tay của bọn chúng lại ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có……

“Sao lại thế này?”

Bên trong đại đường, Ân Phi Phi khẽ nhíu mày liễu, ánh mắt nhìn về phía ồn ào ngoài cửa: “Sao bên ngoài lại ồn như vậy? Phu quân, chúng ta đi xem đã xảy ra chuyện gì.”

Hoa Linh quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khẽ cười nói: “Được.”

Cho dù nam nhân này bị bà ta khống chế, nhưng trông thấy miệng cười như hoa kia của đối phương, tim của Ân Phi Phi đột nhiên lỡ một nhịp.

Sắc mặt bà ta đỏ lên, khẽ nắm tay Hoa Linh, nhu tình như nước nói: “Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi.”

Không gì đáng trách, dù là qua tuổi trung niên, Hoa Linh thoạt nhìn vẫn chỉ có hơn hai mươi tuổi, ngũ quan cực kỳ giống Hoa Lạc Y, có thể thấy được lúc còn trẻ cũng là một nam tử yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại.

Nhưng mà, nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, cặp phượng mắt kia không loá mắt bằng Hoa Lạc Y, mà là chứa một tia dại ra……

Khi hai người cầm tay đi ra, lọt vào trong tầm mắt đó là giết chóc trong viện.

Mấy thú xung phong liều chết ở giữa đám người, nơi đi ngang qua nhiễm một mảnh máu tanh, toàn bộ Quỷ Sát Môn đều nằm vô số thi thể, mùi máu tươi nồng nặc truyền vào chóp mũi.

Sắc mặt Ân Phi Phi hoàn toàn thay đổi: “Đây là có chuyện gì? Các ngươi là ai, lại có lá gan lớn như thế, dám đến Quỷ Sát Môn chúng ta quấy rối! Phu quân, giết bọn họ!”

Trên người Hoa Linh hiện ra sát ý, bóng dáng màu đỏ xẹt qua không trung, lưu lại một ánh sáng đỏ, tung người nhảy về phía đám người kia.

Lại vào lúc này, một hình bóng quen thuộc chợt bay tới trước mặt Quân Thanh Vũ.

Nam nhân hồng y như lửa, dung mạo yêu nghiệt, ngọn lửa giữ mày lập loè ánh sáng nhàn nhạt, khiến hắn càng thêm tuyệt thế.

Nhưng mà, giữa mày của nam nhân tất cả đều là hận ý, loại hận mãnh liệt này đến tận xương, như ngọn lửa đến từ địa ngục đốt cháy linh hồn người khác.

Không biết vì sao, nhìn thấy oán hận mãnh liệt trong mắt nam nhân, linh hồn của Hoa Linh run rẩy một chút, động tác trên tay lại không dừng lại.

Bàn tay của ông ta dễ dàng xuyên qua thân thể của Hoa Lạc Y, bắt được một nắm không khí sau lưng hắn, rồi sau đó rút bàn tay ra, chỉ thấy thân thể kia dần dần khôi phục nguyên dạng.

Trừ Quân Thanh Vũ có khế ước với hắn ra, những người khác căn bản không thể chạm đến hắn……

“Hoa Lạc Y!”

Đôi mắt của Ân Phi Phi co rụt lại, hoảng sợ mở to mắt đẹp: “Hoa Lạc Y, ngươi còn sống? Không có khả năng, ngươi hẳn là chết ở trên tay Lạc Nguyệt Đảo!”

Sao hắn còn có thể sống?

Ân Phi Phi hung hăng run rẩy, lắc đầu mạnh, tiện loại này lại còn sống, hắn hẳn là đã chết mới đúng!

“Ta xác thật đã chết.” Khóe môi Hoa Lạc Y khẽ cong: “Nhưng ta lấy một loại khác hình thái tồn tại, Ân Phi Phi, ta nghĩ ngươi rất có hứng thú nhìn thấy một người……”

Ân Phi Phi sửng sốt một chút, rồi sau đó, trước mặt Hoa Lạc Y xuất hiện một người.

Khi nhìn thấy nữ tử nằm trên mặt đất, sắc mặt Ân Phi Phi trắng nhợt, khàn cả giọng la lớn: “Các ngươi làm gì với nữ nhi của ta?”

“Yên tâm đi, nàng còn sống.” Hoa Lạc Y lạnh lẽo cười: “Chẳng qua, ta chém đứt tay chân của nàng, phòng ngừa nàng chạy trốn, không để nàng nhìn thấy ngươi là chết trước như thế nào, nàng ta tuyệt đối sẽ không chết!”

Làm như nghe được giọng nói của Ân Phi Phi, Hoa Quý Nguyệt từ từ mở mắt ra, ánh mắt nàng ta vốn tuyệt vọng khi thấy hai người trước mắt, giọng khàn khàn nói: “Phụ thân, mẫu thân, con rất thống khổ, mau cứu con……”

Loại đau đớn kịch liệt này, khiến giọng nói của nàng ta như là đang thấp giọng khóc thút thít.

“Hoa Lạc Y, ngươi tiện loại này, ngươi tính là thứ gì? Cũng chỉ là nhi tử của một tiện sinh mà thôi! Dựa vào cái gì đối xử với nữ nhi của ta như vậy? Nữ nhi của ta là thiên kim chính quy của Quỷ Sát Môn, ngươi chỉ là một cô nhi phụ thân không đau nương lại chết, lại đại nghịch bất đạo ra tay với nữ nhi bảo bối của ta, tuổi còn nhỏ đã ngoan độc đến mức vậy, sau khi lớn lên tất nhiên là tai họa làm hại tứ phương! Phu quân, giết hắn!”

Nghe giọng nói của ân Phi Phi, khuôn mặt yêu nghiệt của Hoa Lạc Y trầm xuống một chút, trong mắt phượng chợt lóe hàn mang âm trầm.

“Nghiệt tử, dám đối xử với muội muội ngươi như thế, hôm nay vi phụ phải dạy dỗ ngươi một chút cái gì gọi là kính già yêu trẻ!”

Hoa Linh giận tím mặt, lại ra tay tấn công về phía Hoa Lạc Y lần nữa.

Hoa Lạc Y híp mắt phượng lại, ngay ở lúc hắn sắp vận dụng lực lượng của Long Viêm Kiếm, phía sau bỗng nhiên đưa ra một bàn tay kéo hắn về phía sau.

Ầm!

Nắm đấm hung hăng đấm vào bàn tay của Hoa Linh, chỉ thấy thân thể kia chợt bay vút về phía sau, rơi ở trong bụi hoa bên đường.

Bạch y khẽ bay, trong trắng như tuyết, lướt qua từ trước mặt Hoa Lạc Y.

Quân Thanh Vũ không dừng lại, thân thể xẹt qua không trung đã lao về phía Hoa Linh, toàn bộ lực lượng đều tụ ở trên nắm đấm của nàng, dùng hết toàn lực đấm về phía lưng của Hoa Linh.

Phụt!

Một ngụm máu tươi đen nhánh từ trong miệng Hoa Linh phun ra, tỏa ra một mùi thối nát, thân thể nam nhân bay về phía trước mấy thước xa, rồi mới từ trên cao hung hăng rơi xuống.

“Phu quân!”

Sắc mặt Ân Phi Phi tái nhợt, nhanh chóng lóe về phía Hoa Linh, vội vàng đỡ ông ta từ trên mặt đất lên, tức giận nhìn Quân Thanh Vũ: “Tiểu nha đầu, tuổi ngươi còn nhỏ như thế, lại ác độc nhẫn tâm như tiểu tử Hoa Lạc Y kia, Quỷ Sát Môn chúng ta đắc tội ngươi khi nào, ngươi lại muốn giết phu quân của ta?”

Hơn nữa Hoa Linh thân là đệ nhất cường giả Quỷ Sát Môn, một võ giả Tiên Thiên trung cấp, lại bị một tiểu nha đầu đánh bại.

Rốt cuộc tiểu nha đầu này là ai?

“Giết ông ta?” Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên nhàn nhạt: “Ta không dùng vũ khí, chỉ bằng vào nắm đấm cũng không giết được ông ta, hơn nữa, ta đây là đang cứu ông ta……”

Trong mắt Ân Phi Phi phun lửa giận, bà ta đang định muốn nói gì đó, nam nhân trong lòng yếu ớt mở hai mắt ra.

“Ta đây là đang làm gì?”

Hoa Linh xoa huyệt thái dương đau đớn, khẽ nhíu mày, lúc ông ta quay đầu là đối diện với hai mắt kinh hỉ của Ân Phi Phi, hai mày càng nhíu càng chặt, sắc mặt có chút khó coi.

Ân Phi Phi không phát hiện ông khác thường chút nào, vui sướng nói: “Phu quân, chàng không sao chứ?”

Phu quân?

Hoa Linh lại nhíu mày lần nữa, trầm mặc xuống.

Đúng lúc này, chuyện cũ hiện lên ở trong trong đầu ông……

Ông thấy mình say rượu sau đó ngộ nhận Ân Phi Phi là Ân Linh, đã xảy ra phu thê với bà ta, ông thấy được mình dẫn theo một đám người tru sát cả nhà Ân gia, mà Ân Linh ở bên cạnh khóc lóc cầu xin lại bị ông một chân đá bay ra ngoài.

Ông cũng trông thấy tay mình cầm trường kiếm hung hăng đâm vào thân thể Ân Linh, đối phương dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn ông……

Cuối cùng, ông trông thấy chính là mình hạ lệnh triển khai đuổi bắt với Hoa Lạc Y……

Hoa Linh từ lúc ban đầu kinh ngạc chuyển thành tái nhợt, tron mắt phượng tụ đầy tia thống khổ.

Không!

Không có khả năng!

Sao ông có thể làm ra chuyện như vậy? Sao ông có thể giết cả nhà Ân gia? Sao ông có thể một kiếm đâm vào thân thể nữ nhân âu yếm……

Hoa Lạc Y, hài tử từ nhỏ đã được ông yêu thương kia, sao ông có thể vì Thần Quả triển khai đuổi giết với hắn?

“A a a!”

Hoa Linh ôm chặt đầu, thống khổ rống lên, cơ thể của ông ta run rẩy kịch liệt, nước mắt tuyệt vọng từ đôi mắt chảy xuống……

“Phu quân, xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Ân Phi Phi lo lắng nhìn Hoa Linh, quan tâm hỏi.

Bỗng nhiên, cổ bà ta bị một bàn tay hung hăng bóp lấy, ngay lập tức cơ thể run lên, khi ngẩng đầu trông thấy chính là mắt phượng rét lạnh âm trầm của Hoa Linh……