Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 170: Hai năm, áp sát Thánh Cảnh



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhìn mặt già ai oán của lão nhân, Quân Thanh Vũ nhún vai, khóe môi cong lên tươi cười nhàn nhạt: “Không phải ta đã trở lại sao? Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, bốn vị này đều là trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo.”

Sơn Dung sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bốn người bên cạnh Quân Thanh Vũ: “Đây…… Vì sao trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo lại xuất hiện ở chỗ này?”

Ông cũng không quên tổn thương Lạc Nguyệt Đảo làm ra với môn phái khác.

“chuyện là thế này.” Quân Thanh Vũ sờ mũi: “Trước đó không lâu, ta cải trang đi Lạc Nguyệt Đảo một chuyến, trùng hợp gặp bốn vị này, sau đó, trải qua ta van nài, rốt cuộc bốn vị trưởng lão cũng biết Lạc Nguyệt Đảo không đúng, vì thế lựa chọn gia nhập liên minh đại lục chúng ta…”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Vâng, chỉ đơn giản như vậy…”

Sơn Dung lão nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, đây…… Đây là chuyện gì?

Nàng chỉ đi Lạc Nguyệt Đảo một chuyến mà thôi, lại bắt cóc bốn trưởng lão nhà người ta, hơn nữa bốn người này còn là Thánh Cảnh, đảo chủ Lạc Nguyệt Đảo kia chẳng phải là bị nàng tức chết rồi sao?

Khóe miệng của Thẩm Nhiên nhịn không được run rẩy một chút, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Quân Thanh Vũ.

Tiểu gia hỏa này cũng thật quá đáng, lại trêu chọc một lão nhân đáng thương, còn khiến cho người ta cạn lời, lão nhân này còn tin lời nàng nói.

Ngươi gặp qua Thánh Cảnh thế lực nào sẽ tùy tiện vì nói mấy câu mà rời đi chưa?

“Lão nhân, kế tiếp các ngươi phải chuẩn bị đối mặt với nguy cơ tiếp theo thật tốt.” sắc mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, lời nói sâu xa vỗ bả vai của Sơn Dung: “Ở trong Lạc Nguyệt Đảo, có một cường giả Thần Cảnh.”

Ầm!

Như sét đánh giữa trời quang, lúc này Sơn Dung lão nhân đã bị dọa đến ngốc, cả người đều cứng đờ, sắc mặt kia trở nên đa dạng.

Thẩm Nhiên đồng tình nhìn ông một cái, lão nhân đáng thương, cứ như vậy bị dọa thảm, rõ ràng tiểu gia hỏa kia chính là cố ý…

“Nha đầu.” Khuôn mặt của Sơn Dung khóc tang, lời nói đều bắt đầu không lưu loát: “Này…… Cái này nên làm gì bây giờ? Đó là Thần Cảnh, chính là một trăm Thánh Cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của Thần Cảnh.”

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ buông tay: “Cho nên ta mới bảo ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”

Chuẩn bị? Chuẩn bị mẹ ngươi!

Mắt Sơn Dung lão nhân lộ ra tia ai oán, loại chuyện này là chuẩn bị sẽ có dụng sao? Sẽ không phải là nha đầu này bảo ông chuẩn bị chờ chết thật tốt đi?

“A, đúng rồi.” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì dó, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Sơn Dung lão nhân: “Sau đó ngươi dẫn tất cả Tiên Thiên đỉnh phong trong Lưu Nguyệt Môn tới cho ta.”

Rồi sau đó, để lại Sơn Dung mặt đầy ai oán kia, đi nhanh vào sơn môn…

……

Lưu nguyệt môn, đông đảo Tiên Thiên đỉnh phong đứng xung quanh ở trong đại sảnh châu đầu ghé tai, ánh mắt thường nhìn về phía Cố Ngôn, như muốn Cố Ngôn nói cho bọn họ chuyện vì sao lại gọi bọn họ đến.

Nhưng, dù là Cố Ngôn cũng không rõ ý Quân Thanh Vũ tìm bọn họ.

Hai mắt Quân Thanh Vũ mỉm cười, ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới, dừng ở trên người Thất Dạ, nhíu mày: “Thất Dạ, ngươi lại đây.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thất Dạ không có bất luận biểu tình gì, đôi mắt thâm trầm như ban đêm, hắn không do dự đi về phía Quân Thanh Vũ, hầu kết khẽ lăn lộn một phen, tiếng nói trầm thấp từ tính thập phần mê người.

“Chuyện gì?”

Chỉ là, ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ kia lại xẹt qua một tia phức tạp.

“Đây là Thánh Linh trận, ngươi đi đột phá trước.”

Thánh Linh Trận?

Ầm!

Trong nháy mắt, đám người khơi dậy ngàn lớp bọt sóng, rốt cuộc tất cả mọi người không thể duy trì biểu tình nhất quán, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ tử.

Ở trong mấy tháng, biến thái này lại đột phá?

Còn trở thành Luyện Trận Sư bát cấp?

Nàng còn dám lại biến thái hơn một chút không?

Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

Trong mắt bình tĩnh của Thất Dạ hiện ra một tia dao động, hắn nhìn Quân Thanh Vũ, lại không nói bất luận lời nói gì mà khoanh chân ngồi ở phòng trong, chân khí nhàn nhạt quanh quẩn ở quanh người.

“Biến thái?” Sơn Dung hung hăng trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ: “Gia hỏa này là biến thái nơi nào? Chỉ sợ biến thái đều không biến thái bằng nàng!”

Mẹ nó, một Luyện Trận Sư bát cấp hơn hai mươi tuổi, còn có để người sống không?

Ầm!

Không cần đến một lát, trên người Thất Dạ bộc phát ra khí thế cường đại, khí thế kia như lốc xoáy xoay quanh trên đỉnh đầu, hiện ra một cổ lực lượng kinh người.

Mọi người vốn đang ôm nửa tin nửa ngờ, khi nhìn thấy Thất Dạ biến hóa, lòng lại run rẩy lần nữa…

“Thánh Cảnh! Hắn quả thật đột phá đến Thánh Cảnh!”

Ở trong mắt thế nhân, cường giả Thánh Cảnh đã đủ cường đại rồi, nhưng nếu một người có thể tùy tiện làm ra Thánh Cảnh thì sao? Sẽ chấn động cỡ nào?

Dù là trong Lạc Nguyệt Đảo, cũng không có Luyện Trận Sư bát cấp…

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người lại dừng ở trên người Quân Thanh Vũ lần nữa, trong mắt kia mang theo tia chờ mong và khẩn trương.

Nàng vội vã gọi bọn họ tới như vậy, chẳng lẽ là vì…

Như vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mọi người, Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên: “Nếu các ngươi đều đã tới nơi này, có một số lời nói ta cũng có thể làm rõ, ít ngày nữa, Lạc Nguyệt Đảo sẽ đánh tới, cho nên, ta muốn tăng thực lực của mọi người lên, phàm là võ giả Tiên Thiên đỉnh phong, ta đều sẽ trợ giúp bọn họ đột phá đến Thánh Cảnh…”

Xôn xao!

Đám người chợt chấn động, dù là Cố Ngôn sắc mặt cũng đều đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, như không thể tin lời nàng nói.

Sư công nói, muốn giúp bọn họ đột phá Thánh Cảnh?

Kia chính là chí cường Thánh Cảnh! Ông chưa từng nghĩ tới một ngày có thể đột phá đến cấp bậc như thế…

Ánh mắt của Sơn Dung càng thêm ai oán, vì sao năm đó mình không có vận khí tốt như vậy? Có người trợ giúp mình đột phá Thánh Cảnh?

Nhớ năm đó, ông vì đạt tới thực lực hiện giờ, cũng chính là hao tổn tâm huyết, bây giờ đàn hỗn đản này lại có vận khí tốt, có thể trực tiếp nhờ trận pháp để đột phá…

“Bây giờ các ngươi có thể đi lên lĩnh Thánh Linh Trận.”

Quân Thanh Vũ hơi rũ lông mi, nhàn nhạt nói.

Vì ứng đối chiến đấu tiếp theo, cho dù như thế nào, nàng đều cần phải tăng thực lực của những người này lên…

Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, ánh sáng đỏ làm khuôn mặt anh tuấn của nam nhân nổi bật, hồng y khẽ bay, là phong hoa tuyệt đại như thế, điên đảo chúng sinh.

“Kế tiếp, ta không thể giúp ngươi chiến đấu.”

Chu Tước khẽ dương mắt, ánh mắt lãnh khốc đặt ở trên người Quân Thanh Vũ: “Ta cần ngủ say một đoạn thời gian để khôi phục thực lực.”

Vốn dĩ hắn nên sớm như thế, nhưng thật sự không thể yên tâm, cho nên mới mạnh mẽ chống đỡ bồi ở bên người, nhưng bây giờ địch nhân của nàng, đã không phải là lực lượng hiện giờ của hắn có khả năng đối kháng…

“Được.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Lần này, ngươi cần bao lâu?”

“Chậm thì hai ba năm, nhiều thì năm năm.”

Chờ lần tiếp theo hắn tỉnh lại, sẽ có đủ thực lực bảo vệ nàng an toàn…

“Nếu Chu Tước định khôi phục thực lực, sao bổn tọa có thể yếu ở sau hắn.” Tuyệt nở nụ cười, nụ cười kia tuyệt mỹ động lòng người, lại lộ ra hơi thở tàn nhẫn khát máu: “Nữ nhân, bổn tọa cũng cần bế quan, chờ ngươi có việc thì lại triệu hoán bổn tọa, nhưng sách lần trước ngươi cho ta xem kia lại rất có ý tứ, chờ bổn tọa bế quan ra, không bằng chúng ta tới thử xem.”

Chu Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tuyệt càng thêm lãnh khốc, khiến người không rét mà run.

“Tuyệt!”

Sắc mặt Quân Thanh Vũ đen xuống, không biết gia hỏa này là cố ý, hay là xem không hiểu những nội dung tranh vẽ đó…

“Tiểu Vũ.”

Một hồng y bay tới trước người nàng, hai mắt Hoa Lạc Y mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ, trong xiêm y nửa đóng nửa mở kia, da thịt trắng nõn lộ ra ánh sáng mê người.

“Mặc kệ kế tiếp đối mặt với dạng nguy cơ gì, ta đều sẽ chiến đấu với ngươi.”

Nụ cười của hắn tuyệt diễm như yêu nghiệt, phối hợp với ngọn lửa màu đỏ giữa mày, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm động lòng người.

Gia hỏa này không có than phận là nữ nhi thật sự là quá đáng tiếc…

Quân Thanh Vũ cong môi cười: “Đi thôi, chúng ta đi xem mười con rối kia đột phá thế nào?”

Mười con rối, đột phá tự nhiên rất nhanh, hiện giờ thực lực của bọn họ ngang hàng với Quân Thanh Vũ, đã tới cấp bậc Tiên Thiên đỉnh phong, hơn nữa Thánh Linh Trận đã là thành mười Thánh Cảnh…

Kể từ đó, Thánh Cảnh bên người nàng lại tăng thêm không ít…

Sau khi trợ giúp mười con rối tăng thực lực lên, nàng rời khỏi Chu Tước Bảo Đỉnh, kế tiếp, cũng tiến vào trong bế quan tu luyện…

Hai năm thoảng qua, trong mấy năm nay đặc biệt yên tĩnh, như chuyện gì cũng đều không xảy ra, nhưng mà tất cả mọi người hiểu rõ loại yên tĩnh này chỉ là mặt ngoài mà thôi, bên trong lại cất dấu hung hiểm. Lúc này, không ai lơi lỏng, toàn bộ đệ tử liên minh đều tiến vào trong bế quan.

Đương nhiên là có một chuyện Quân Thanh Vũ cũng không có quên.

Đó chính là Hóa Độc Trận trận pháp thất cấp.

Hiện giờ với nàng mà nói, trận pháp thất cấp đã sớm có thể luyện chế, nhưng Hóa Độc Trận lại cố tình thiếu Cuồng Bạo Thụ Quả quan trọng nhất.

Nàng phái thành viên liên minh đại lục đi ra ngoài tìm loại Cuồng Bạo Thụ Quả này, suốt hai năm, mới mua được Cuồng Bạo Thụ Quả ở một tòa tiểu sơn trong thôn bị phong bế, mà tất cả dược liệu đều đã đầy đủ, vậy cũng là lúc nàng bắt đầu luyện chế Hóa Độc Trận giải trừ độc tố thể chất vì Vô Tình…

Lúc này, trong sân, gió mát thổi qua tóc đen kia, ở trong gió khẽ bay, nam nhân bạch y lay động, khoanh tay đứng, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân bao phủ ở dưới nắng sớm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt…

Kẽo kẹt!

Phía sau truyền đến một tiếng cửa phòng bị mở ra, lưng của nam nhân cứng đờ, từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử.

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút: “Vô Tình, chàng đến từ lúc nào?”

“Vừa tới.”

Hắn nâng ánh mắt lên, giọng nói thản nhiên như gió.

Quân Thanh Vũ vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nam nhân phía trước giơ tay kéo mạnh nàng vào trong lòng, cảm nhận được lồng ngực ấm áp này, lòng của nàng dần hạ xuống.

Nam nhân ấn chặt đầu nàng, ngón tay thon dài khẽ xẹt qua tóc đen kia, hơi rũ mắt nhìn nữ tử trong lòng, trong giọng nói nhàn nhạt ra một tia nhu ý.

“Thanh Nhi, gả cho ta.”

Quân Thanh Vũ chớp đôi mắt, đây xem như là đang cầu hôn? Cho dù lời này đều không phải là lần đầu tiên Vô Tình nói, nhưng không biết vì sao, lúc này trong lòng nàng phát ra cảm giác dị dạng…

“Vô Tình…”

Lông mi mảnh dài che kín ánh sáng trong mắt, Quân Thanh Vũ vừa định trả lời lời của hắn, lại vào lúc này, một giọng nói vội vàng truyền đến.

“Quân cô nương, việc lớn không tốt, có vô số Thánh Cảnh đánh tới nơi này của chúng ta!”

Thánh Cảnh?

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ ngẩn ra, mặt mày lạnh xuống: “Rốt cuộc người của Lạc Nguyệt Đảo cũng đến.”

Hai năm, từ ngày đó qua đi, Lạc Nguyệt Đảo lại yên lặng hai năm, ở hai năm sau, chắc chắn thế lực càng thêm cường đại…

“Vô Tình.” Quân Thanh Vũ vội vàng rời khỏi ôm ấp của nam nhân, lấy Hóa Độc Trận mới vừa luyện chế xong ra nhét vào trong tay hắn: “Đây là Hóa Độc Trận, có thể trị liệu thể chất kịch độc của chàng, bây giờ chàng lập tức đi giải độc, sau đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, khi độc tố của chàng chưa giải trừ thì đều không được đi ra!”

Vô Tình nhìn Quân Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: “Trong Lạc Nguyệt Đảo có Thần Cảnh, cho nên…”

“Vô Tình!” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Vô Tình, nói: “Lần trước chàng mạnh mẽ tăng thực lực lên, có phải làm độc tố trong cơ thể chàng tăng lên hay không? Chàng nói với ta rồi, từ sau khi biến thành dược nhân, chàng là bách độc bất xâm, thật ra cũng không phải vậy, chỉ là bởi vì độc tố trong cơ thể quá kịch liệt, cho nên, rốt cuộc độc tố không thể gây tổn thương cho chàng! Vô Tình, ta chờ chàng cùng nhau đi lên đỉnh cao, không hy vọng lúc ta tới chỗ cao, bên người lại không có chàng làm bạn! Nếu chàng lại vận dụng loại lực lượng này lần nữa, sẽ khiến chàng lập tức độc phát thân vong!”

Rốt cuộc khuôn mặt của lạnh nhạt Vô Tình cũng xuất hiện một vẻ dao động.

Hắn cho rằng, nàng sẽ không biết chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng đoán ra…

“Vô Tình, chàng yên tâm, cho dù như thế nào, ta đều sẽ kiên trì chờ chàng ra.” Quân Thanh Vũ nâng đôi mắt lên, trong mắt mắt đen chứa một tia kiên định: “Bởi vì, sao ta bỏ được, sau này để chàng một mình cô đơn trên con đường dài đằng đẵng kia?”

Người nam nhân này, từ sau khi trở thành dược nhân, chính là cô đơn lạnh nhạt như vậy, mà nàng, sao có thể bỏ hắn lại cô độc như trước kia?

Mặc kệ như thế nào, con đường sau này, nàng sẽ bồi hắn đi qua với nhau…

“Chờ ta.”

Hai chữ nhàn nhạt lại biểu hiện ra một khắc kiên định và quyết đoán của nam nhân kia…

Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Được, ta sẽ chờ chàng!”

Nàng sẽ chờ hắn đi ra, cho nên, tuyệt đối sẽ không chết ở trong tay Lạc Nguyệt Đảo!

Trong hư không, mấy bóng dáng xẹt qua phía chân trời, đứng ở trên không Lưu Nguyệt Môn, trong hư không lúc này, phụ tử Tiêu gia đứng ở phía trước mọi người, từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.

“Để Quân Thanh Vũ cút ra đây cho ta!”

Giọng nói của đảo chủ lãnh trầm, lại lộ ra sát khí dày đặc.

Ông vĩnh viễn không quên, hai năm trước, chính là nữ nhân kia cải trang đi vào Lạc Nguyệt Đảo, chẳng những khiến bốn trưởng lão làm phản, còn giết nhiều Thánh Cảnh của bọn họ như vậy, còn khiến Lâm Nghi đại nhân bị trọng thương.

Thù này không báo, ông ta thề không làm người!

“Ha ha, ta tưởng là ai, thì ra là lão tặc người mà phải giết của Lạc Nguyệt Đảo!” Sơn Dung chạy ra đã nhìn thấy nam nhân trên bầu trời, nhịn không được ngửa đầu cười to hai tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi đột phá Thánh Cảnh thì rất ghê gớm sao? Lão nhân ta còn không đến mức sẽ sợ một người mới vừa đột phá không lâu như ngươi!”

Sắc mặt của đảo chủ âm trầm, cười lạnh nói: “Sơn Dung, ngươi cho rằng chỉ bằng mười mấy Thánh Cảnh kia của liên minh đại lục, là có thể địch lại toàn bộ Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, ngươi nhìn xem không trung này, mấy trăm Thánh Cảnh đều là người của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta! Nếu không phải sẵn sàng góp sức cho Lâm Nghi đại nhân, có lẽ, còn không chỉ có thành tựu như vậy!”

Nói thật, nhìn thấy nhiều Thánh Cảnh như vậy, Sơn Dung cũng bị dọa sợ.

Cho dù là mượn dùng Thánh Linh Trận, nhưng dù sao đỉnh phong cũng có hạn, cho nên, so với số lượng, vẫn là chênh lệch với Lạc Nguyệt Đảo có chút không nhỏ……

Huống chi, trong Lạc Nguyệt Đảo còn có một cường giả Thần Cảnh!

Trong lòng Sơn Dung có chút bối rối, nhưng không muốn thua người thua trận, ông cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì có thể thế nào? Nhiều Thánh Cảnh là có thể đại biểu cho đạt được thắng lợi của trận chiến này? Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng, các ngươi đều là một ít giàn hoa mà thôi, cũng không biết là dùng đồ vật ghê tởm gì mạnh mẽ tăng thực lực lên!”

Trong lòng đảo chủ giận tím mặt.

Không thể không nói, một số lời nói của Sơn Dung xác thật là nói đúng…

Bọn họ có thể tăng thực lực lên, lại vận dụng một ít đồ vật ghê tởm.

Dù sao trong Lạc Nguyệt Đảo không có được trận pháp bát cấp của Quân Thanh Vũ như vậy, chẳng qua là Lâm Nghi hút một ít linh hồn để cho bọn họ ăn vào.

Linh hồn lại như thế nào, đều là nhân loại, cắn nuốt linh hồn, có gì khác với ăn thịt người? Đặc biệt là, có một số đệ tử lại là thiên tài của Lạc Nguyệt Đảo.

Nhưng mà vì thực lực, cuối cùng bọn họ vẫn phải ăn xuống!

Nhưng hôm nay nghĩ đến, vẫn có một loại cảm giác buồn nôn…

“Câm miệng!” Giọng nói của đảo chủ trầm xuống: “Ta lại cho các ngươi một cơ hội, để Quân Thanh Vũ cút ra đây cho ta, nếu không, ta sẽ tàn sát toàn bộ Lưu Nguyệt Môn!”

Lời nói chưa dứt, sau đám người truyền đến một giọng nói thanh lãnh.

“Là ngươi muốn tìm ta?”

Trong phút chốc, tất cả mọi người tránh ra một đường, ở dưới ánh mắt của mọi người, bạch y kia từ từ bay đến gần.

Khi nhìn thấy nữ tử mặt mày thanh lãnh kia, sắc mặt của đảo chủ lạnh lẽo, nở nụ cười lạnh lùng: “Quân Thanh Vũ, không nghĩ tới ngươi thật sự xuất hiện, hôm nay, chính là ngày ngươi chết!”

“Phải không?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, trong ánh mắt vẫn là tia thanh lãnh: “Xin lỗi, nếu là ở bên ngoài, nhiều Thánh Cảnh như vậy, xác thật có chút phiền phức, nhưng ngươi không nên tới Lưu Nguyệt Môn ta…”

“Lời này của người là có ý gì?”

Sắc mặt của đảo chủ biến đổi, âm ánh mắt trầm khóa chặt ở trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ.

Ở dưới ánh mắt âm lãnh kia của ông ta, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Ngươi có phải quên mất hay không, ta là một Luyện Trận Sư…”

Ầm!

Một ánh sáng cường đại từ bốn phía khuếch tán ra, khiến sắc mặt của đảo chủ đại biến, vội vàng nói: “Không tốt, là trận pháp, mau tránh ra!”

Một Luyện Trận Sư bát cấp cũng đủ để tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Thánh Cảnh…

Nhưng tuy đông đảo trốn nhanh, nhưng vẫn  có số một bộ phận nhỏ Thánh Cảnh bị vây vào trong trận pháp, bây giờ ông ta hẳn là may mắn trận pháp không thể bao phủ khắp không trung, nếu không một Thánh Cảnh đều không thể tránh được…

“Quân Thanh Vũ!”

Đảo chủ giận tím mặt, trong mắt như có thể phun ra ngọn lửa mãnh liệt.

Không nghĩ tới nha đầu đáng chết này, làm cho bọn họ lần đầu đi vào nơi này đã ăn mệt lớn như vậy…

“Ha ha!” Sơn Dung cười to hai tiếng: “Lão tặc Lạc Nguyệt Đảo, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, có bản lĩnh, ngươi con mẹ nó lại kiêu ngạo cho ta xem! Tới đi, lên cho ta, khiến những hỗn đản đáng chết Lạc Nguyệt Đảo này có tới cũng không thể về!”

Đột nhiên, tất cả Thánh Cảnh đều bay lên trời, đứng ở giữa hư không đối lập với bọn họ…

“Giết cho ta!”

Đáy mắt đảo chủ xẹt qua một tia âm ngoan, vẻ mặt lãnh lệ phân phó nói: “Hôm nay, ta cần phải khiến liên minh đại lục và Lưu Nguyệt Môn biến mất ở trên đời này, từ nay về sau, nơi này chính là thiên hạ của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta…”

Không còn bất kì kẻ nào dám can đảm cãi mệnh lệnh của Lạc Nguyệt Đảo!

Xoát xoát xoát!

Trong không trung, tất cả Thánh Cảnh đều xông về phía đối phương, triển khai chém giết ở trong không trung kia, như vô số ánh sao lấp lánh.

Các đệ tử Lưu Nguyệt Môn không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả từ trong phòng tu luyện chạy ra, không rõ nguyên do nhìn từng ánh lửa giao chiến giữa không trung kia…

“Thất Dạ!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: “Để các đệ tử Lưu Nguyệt Môn đều đi tị nạn! Ta để mười con rối và Tiểu Điện hỗ trợ ngươi…”

“Được.”

Thất Dạ lạnh lùng gật đầu, áo xám kia cắt qua không trung đi về phía dưới.

“Các vị.” Ba Lâm nhìn Thất Dạ từ trên bầu trời hạ xuống, thu ánh mắt lại, nói: “Bây giờ đội trưởng bọn họ đang chiến đấu với cường giả, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, trợ giúp Thất Dạ sơ tán tất cả đệ tử Lưu Nguyệt Môn, bảo vệ bọn họ an toàn!”

“Vâng!”

Chiến đội Phong Vân đồng thanh nói, ánh mắt kích động nhìn bạch y thanh lãnh trên bầu trời kia.

Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia là đội trưởng của bọn họ!

Còn nhớ rõ lần đầu gặp được thiếu nữ này, nàng chẳng qua là một Hậu Thiên nho nhỏ mà thôi, ngắn ngủn mấy năm, cũng đã đứng ở nơi cao như thế, mà tuổi của nàng còn nhỏ hơn bọn họ, bây giờ lại đã tới vị trí khiến cho bọn họ chiêm ngưỡng, tiếp nhận cúng bái của thế nhân…

Trong lúc nhất thời, mọi người cảm thán đan xen.

Có lẽ mấy năm trước dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày, một nữ tử hơn hai mươi tuổi, sẽ đạt tới thành tựu khiến cả đời này bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ…

“Nha đầu, cẩn thận!”

Thẩm Nhiên một kiếm bức lui một Thánh Cảnh, lúc quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy một người từ sau lưng chém về phía Quân Thanh Vũ…

Lúc này bên cạnh nàng không ai, cũng không có người có thể ra tay giúp đỡ.

Lòng của ông lập tức lỡ một nhịp, vội vàng hét lớn.

Chỉ là không còn kịp nữa rồi…

Giờ khắc này, tất cả mọi người không nhịn được nhìn về phía Quân Thanh Vũ, cũng thấy được trường kiếm chém vào sau lưng nàng…

Đảo chủ cười to, như nhìn thấy tình cảnh đầu của nữ tử bị chém xuống.

Chỉ cần nàng chết, những người khác căn bản không thành vấn đề!

Người sau lưng nở nụ cười dữ tợn, trường kiếm đón đầu chém xuống, ngay ở lúc kiếm phong của hắn tới đầu của nữ tử, keng một tiếng, một ánh sáng đỏ từ trên người nàng bắn nhanh ra.

Rồi sau đó mọi người thấy được một màn vĩnh viễn khó quên…

Trên đỉnh đầu của nữ tử bạch y là một đan đỉnh to như pho tượng xoay quanh, trên vách tường đan đỉnh kia vẽ một con Chu Tước hung tàn, chiếm cứ cả nửa bầu trời.

Ánh sáng đỏ tươi đẹp làm nửa bầu trời nổi bật ở không trung, chói lọi như ánh nắng chiều.

Phụt!

Cơ thể của người nọ bị chấn động lùi vài bước, đầu gối quỳ thật mạnh trong không khí, ngay ở lúc hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, Chu Tước Bảo Đỉnh hung hăng đè xuống!

ầm!

Đất rung núi chuyển, toàn bộ Lưu Nguyệt Môn đều khơi dậy từng lớp gợn sóng.

Chu Tước Bảo Đỉnh to như vậy đập ở trên người Thánh Cảnh kia, tỏa ra dư chấn cường đại khiến người xung quanh đều nhịn không được lui về phía sau vài bước.

Mọi người khiếp sợ nói không ra lời, trong lúc nhất thời quên mất động tác, ngây ngốc nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại ở dưới ánh sáng đỏ kia.

“Còn có ai muốn thử xem không?” Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua, giọng nói lạnh nhạt lại bất giác khiến người ta sởn tóc gáy…

Nàng đã từng không muốn lấy Chu Tước Bảo Đỉnh ra, cũng không muốn dẫn đến chú ý của người khác, nhưng mà, lần trước vì cứu Chu Tước, bất đắc dĩ nàng dùng Chu Tước Bảo Đỉnh đi ngăn cản một chiêu kia của cường giả Thần Cảnh, nếu Chu Tước Bảo Đỉnh đã bị bại lộ, nàng cũng không cần tiếp tục che dấu nữa…

Nhưng nàng cũng không hối hận!

Dù Chu Tước Bảo Đỉnh trân quý, với nàng mà nói, kém xa của tánh mạng của Chu Tước, nếu có thể làm lại một lần nữa, nàng cũng sẽ lựa chọn lấy Chu Tước Bảo Đỉnh bảo vệ hắn…

“Xem ra, hình như không có người muốn thử xem.” Quân Thanh Vũ nâng đôi mắt thanh lãnh lên, nhàn nhạt nói: “Chỉ là ta lại muốn thử lại lực lượng của bảo đỉnh một chút.”

Xoạt!

Chu Tước Bảo Đỉnh lại bay vào trên không lần nữa, hung hăng đập vào một chỗ có Thánh Cảnh trong đó, ở dưới chấn động cường đại của Chu Tước Bảo Đỉnh kia, những người đó vội vàng né tránh ra khắp nơi.

Nhưng mà, Chu Tước Bảo Đỉnh lại không cho bọn họ cơ hội bỏ chạy…

Ầm một tiếng vang lớn, mấy chục Thánh Cảnh Lạc Nguyệt Đảo kia bị Chu Tước Bảo Đỉnh đập đến thịt cũng đều không còn dư lại…

Lúc này, rốt cuộc những người đó cũng không bình tĩnh nữa.

Một đỉnh là có thể đập chết mười Thánh Cảnh? Nàng còn dám biến thái hơn một chút không? Cứ như vậy, cho dù Lạc Nguyệt Đảo có nhiều Thánh Cảnh cũng đều không đủ để nàng đập…

“Ha ha ha!”

Trong trời cao, một tiếng cười dài chợt truyền đến, rồi sau đó đã thấy một áo xám xẹt qua phía chân trời, đợi đến gần mới nhìn thấy bộ dáng của người nọ.

“Lâm Nghi!”

Hô hấp của Quân Thanh Vũ bỗng dưng căng thẳng, vẻ mặt càng thêm thanh lãnh.

Quả nhiên ông ta ở chỗ này…

“Tiểu cô nương.” Lâm Nghi cúi đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thù LầN trước các ngươi tổn thương ta, hôm nay, ta sẽ trả lại cho các ngươi! Nhưng nếu là ngươi nguyện ý đưa bảo đỉnh kia lên, ta sẽ cho các ngươi giữ lại toàn thây!”

Giọng điệu của ông ta cao ngạo, như cho bọn họ giữ lại toàn thây là đã đặc biệt khai vậy…

“Vậy, ta nói không thì sao?” Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh nhìn Lâm Nghi, nhàn nhạt nói.

“Ha ha!” Lâm Nghi ngửa đầu cười to hai tiếng: “Đó chính là các ngươi đang tự mình tìm chết! Bảo đỉnh kia của ngươi có tác dụng với Thánh Cảnh, nhưng so với Thần Cảnh, vẫn có chênh lệch rất lớn!”

Thần?

Ánh mắt của mọi người kinh ngạc, còn không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, ầm một tiếng, bỗng nhiên trên người Lâm Nghi bộc phát ra một cổ khí thế cường hãn.

Khí thế kia như thần quân giáng thế, cường đại đến làm lòng người đều run rẩy.

“Thần! Ông ta lại là Thần!”

“Trong Lạc Nguyệt Đảo lại có Thần Cảnh!”

“Xong rồi, lúc này Lưu Nguyệt Môn chúng ta thật sự xong rồi…”

Nếu với bọn họ mà nói, Thánh Cảnh đó là chí cao vô thượng, vậy Thần Cảnh chính là nhân vật trong truyền thuyết, trên cơ bản người ở chỗ này đều không gặp qua Thần Cảnh.

Hiện giờ, cường giả cường đại như vậy xuất hiện ở trước mặt bọn họ, sao có thể không cảm giác được sợ hãi?

Đã rất lâu rồi không hưởng thụ đến ánh mắt hoảng sợ như vậy, khóe môi của Lâm Nghi nở nụ cười đắc ý. Ở trong nơi trục xuất, ông ta là người ở tầng chót nhất, cho dù là hiện giờ tới Thần Cảnh, cũng sẽ không có được địa vị tối cao như thế.

Cho nên, lúc này mới có thể cảm giác được vạn phần đắc ý…

Quân Thanh Vũ mắt lạnh nhìn Lâm Nghi, mặt không đổi sắc nói: “Ta sẽ không giao Chu Tước Bảo Đỉnh cho bất luận kẻ nào!”

“Xem ra, ngươi là muốn tìm chết!”

Lâm Nghi khẽ nheo hai mắt lại, âm lãnh từ đáy mắt xẹt qua, ông ta bước về phía Quân Thanh Vũ, theo bước chân di động, khí thế cường đại không lối thoát khuếch tán ra bốn phía.

Cảm nhận được cổ hơi thở làm người ta hít thở không thông kia, hô hấp của tất cả mọi người cứng lại, mắt lộ ra tia kinh ngạc…

“Nha đầu, chạy mau!”

Sơn Dung kinh hoảng kêu lớn lên.

Theo bọn họ, mục tiêu của vị cường giả Thần Cảnh này là nàng!

“Trốn?” Lâm Nghi cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng nàng có thể thoát được sao? Tiểu cô nương, nếu ta không đoán sai, vị Thần Cảnh lần trước cứu ngươi kia, là mạnh mẽ tăng thực lực lên, đáng tiếc, loại phương pháp này không thể thường xuyên dùng, nếu không hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Lúc này, hắn không đi ra, nói vậy cũng là vì lý do này! Ngươi cho rằng lần này còn có người có thể cứu được ngươi sao?”

Bước chân của ông ta ngừng lại, mắt lạnh nhìn Quân Thanh Vũ.

Bỗng nhiên, trước mặt có thêm một thanh đại kiếm, kiếm cường đại phá vỡ tận trời, chém về phía thân thể của Quân Thanh Vũ…

“Nếu ngươi không thức thời như thế, ta đây cũng chỉ có thể… Giết ngươi!”

“Cẩn thận!”

Ngay ở lúc trường kiếm chém về phía Quân Thanh Vũ, một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới nhanh chóng kéo nàng sang một bên, ầm một tiếng, đại kiếm chém xuống dưới, chém mặt đất đều nứt ra một khe hở.

“Hồ ly?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như ngọc bên cạnh, sửng sốt một chút: “Ngươi đã trở lại?”

Liễu Thiếu Ngọc cong khóe môi, ôn nhuận cười: “Cảnh Nguyệt Hiên cũng đã trở lại…”

Trước đó không lâu, vì đối mặt với nguy cơ kế tiếp, có một số đệ tử chọn ra ngoài rèn luyện, Liễu Thiếu Ngọc chính là như thế, nhưng Cảnh Nguyệt Hiên lại ra ngoài làm việc, lần này trở về là vừa lúc đụng phải nhau.

Khi nói chuyện, dưới nắng sớm, một vạt áo thanh nhã xẹt qua trước mắt mọi người.

Nam nhân tuấn mỹ như là từ trong mây mù đi ra, giữa mày thanh tuấn hàm chứa ý cười nhàn nhạt, áo gấm ở trong gió khẽ bay, mang đến một cổ thanh hương như hoa sen.

“Người của Thần Cảnh?”

Giọng nói của hắn cũng thanh nhã như thế, dễ nghe khiến người ta không nhịn được hãm sâu vào…

“Hừ!” Lâm Nghi hừ lạnh một tiếng: “Một Thánh Cảnh mà thôi, ngươi cho rằng chỉ dựa vào lực lượng của ngươi, là có thể chiến bại ta?”

Cảnh Nguyệt Hiên cười thanh nhã, mặt mày kia lại lộ ra một tia hàn ý.

“Hình như Thần Cảnh có quy định, bất luận cường giả trên Thánh Cảnh gì, không được ra tay với người đại lục, đặc biệt là người ở nơi trục xuất không cho phép rời đi! Nếu không, sẽ chịu chúng cường giả Thần Cảnh đuổi giết!”

“Ha ha!” Lâm Nghi nhịn không được phá lên cười: “Tiểu tử, ngươi nói chính là quy củ trước kia, bây giờ, cũng phải để những hỗn cầu đó có thể tiến vào đại lục đuổi giết ta mới được! Bảo đỉnh kia, ta cần phải lấy được đến tay! Chỉ có như thế, sau này đi Thần Cảnh, ta mới có thể tìm những hỗn cầu đó báo thù!”

Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống nhiều năm ở nơi trục xuất như vậy, trong lòng ông ta đã dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, sát ý trên người càng đậm.

Cẩm y xẹt qua không trung, từ từ dừng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, Cảnh Nguyệt Hiên bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra, những quy củ của Thần Cảnh đó không hù dọa được ông ta…”

Quân Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Nghi, cho dù như thế nào, nàng cũng phải kéo dài cho tới khi Vô Tình đi ra…

“Tiểu cô nương, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, như thế cũng đừng trách ta không khách khí!” Lâm Nghi lạnh lùng cười, hàn khí lạnh lẽo khuếch tán ra, ở dưới uy áp cường đại kia, dù là Thánh Cảnh cũng đều không nhịn được cảm giác không khí rút ra từ trước mặt.

Mà một số người cấp bậc Tiên Thiên, chợt nằm bò xuống dưới, như trên người có tảng đá nặng ngàn cân ép bọn họ không thở nổi…

Cuồng phong nhấc lên từ xung quanh, trước người hình thành một cự kiếm bạo phong, ầm một tiếng chém về phía ba người đối diện, khí thế cường đại kia, dù thế nào cũng không thể so với một kích trước kia.

Cây cối tảng đá bị xốc lên ở trong gió bão kia, bay ở trong không khí, chỉ là cổ khí thế này vô cùng kinh người, cường đại đến không thể địch nổi.

“Đây là lực lượng cường giả của Thần Cảnh?”

Sắc mặt của Sơn Dung hoàn toàn thay đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn một đạo cự kiếm kia, đáy lòng sinh ra chấn động thật sâu, còn có vô cùng kinh sợ…

Một đao như có thể chém san bằng núi non! Sông cuộn biển gầm…

“Cảnh Nguyệt Hiên, Hồ Ly, các ngươi lui ra phía sau!”

Sắc mặt Quân Thanh Vũ đại biến, nói xong câu đó vội vàng gọi Chu Tước Bảo Đỉnh trở về, chắn ở trước mặt mình.

Ầm!

Tất cả lực lượng đều chém ở trên Chu Tước Bảo Đỉnh, phát ra tiếng kịch liệt, gió vô tận từ bốn phương tám xông đến, dâng lên khắp trời đất…

Cuồng phong thổi qua tóc đen, tay Quân Thanh Vũ cầm chặt Chu Tước Bảo Đỉnh, dưới ánh sáng đỏ, vẻ mặt của nàng càng thêm chói mắt người khác…

Chặn?

Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người sinh ra chấn động vô tận!

Cự kiếm như có thể chém xé trời không, cứ như vậy bị nàng chặn lại? Đang lúc mọi người kinh ngạc, phụt một tiếng, thân thể của Quân Thanh Vũ bị bắn ra ngoài.

Lại ở một khắc này, Cảnh Nguyệt Hiên nâng tay lên giữ chặt thân thể của nàng, khuôn mặt thanh tuấn dừng ở trên người Lâm Nghi…

Giữa hư không, đôi mắt âm độc giấu ở trong đám người kia lại vẫn luôn tập trung vào Quân Thanh Vũ.

Lăng Vi nắm chặt cánh tay Lăng Thiên, mượn lực lượng của ông mới đứng ở trên không trung, nhưng âm độc trong mắt nàng ta lại rõ ràng như thế.

Nữ tử không được nàng để ở trong mắt kia, lại là minh chủ liên minh đại lục! Không chỉ có được khuôn mặt tuyệt thế, còn là một Luyện Trận Sư bát cấp!
Khó trách, khó trách nàng sẽ không đặt trận pháp lục cấp ở trong mắt, trước kia nàng nghĩ nàng ta vô tri, lại không nghĩ rằng, chân chính vô tri là mình…

“Quân Thanh Vũ!”

Lăng Vi hung hăng hít vào một hơi, ánh mắt âm ngoan nói: “Hôm nay chính là ngày ngươi chết! Mà đến nơi này, chính là thấy bộ dáng thê thảm khi chết của ngươi…”

Lúc trước khi biết được chuyện kia, nàng căn bản là không thể tin được, nhưng hôm nay vừa thấy, nàng quả nhiên là cường đại như thế này, nhưng có thể giết nhiều Thánh Cảnh như vậy thì như thế nào? Nàng khẩn cầu gia gia dẫn theo mình tới, chính là muốn nhìn thấy nữ nhân vốn nên chết này là tuyệt vọng mà thống khổ chết đi như thế nào…

Chỉ bằng nàng đứng ở đối lập Lạc Nguyệt Đảo, đã không thể đạt được tâm của Tiêu Tề đại ca!

Buồn cười tới bây giờ rồi, Lăng Vi còn tưởng Quân Thanh Vũ lẫn vào Lạc Nguyệt Đảo là vì Tiêu Tề…

“Tiểu cô nương, ngươi cho rằng bằng vào Chu Tước Bảo Đỉnh của ngươi là có thể chắn ta vài lần?” Lâm Nghi cười lạnh, ánh mắt âm trầm nói: “Cho dù như thế nào, hôm nay ngươi đều cần phải chết!”

Khí thế cường đại như cơn lốc lại khuếch tán ra lần nữa, ngưng tụ vô số thanh kiếm sắc bén thành vòng tròn phá hoa trường không lần nữa, ở trên không trung ma sát ra từng tia lửa.

“Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi tránh ra!”

Quân Thanh Vũ giơ tay đẩy mạnh Cảnh Nguyệt Hiên ra, lạnh lùng nhìn vô số thanh trường kiếm cắt qua hư không, khuôn mặt hơi có một tia biến hóa: “Chu Tước Bảo Đỉnh!”

Xoạt!

Chu Tước Bảo Đỉnh lại nhanh chóng xông tới lần nữa, chắn ở trước mặt Quân Thanh Vũ, nhưng đúng lúc này, cự kiếm to kia lại hung hăng chém tới phía sau nàng lần nữa…

“Cẩn thận!”

Sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc và Cảnh Nguyệt Hiên đồng thời biến đổi, lại lấy cùng loại tốc độ xông về phía Quân Thanh Vũ.

“Nha đầu, Hiên Nhi!”

Mặt già của Sơn Dung tái nhợt, tuyệt vọng nhìn cự kiếm chém xuống phía sau.

Cự kiếm kia nhấc lên khí thế sóng to gió lớn, như đá phá trời khiến người ta không thể ngăn cản, giờ khắc này, mọi người tin tưởng, Quân Thanh Vũ và hai người xông về phía nàng kia đều sẽ chết ở dưới cự kiếm…

Ầm!

Bỗng nhiên, không trung chợt đại biến, trong mây đen dày đặc bắn ra một cột sáng, cột sáng kia từ chỗ nóc nhà kia dần khuếch tán ra, trải rộng ở toàn bộ Lưu Nguyệt Môn.

Ở lúc cự kiếm kia chém về phía Quân Thanh Vũ thì biến mất ở dưới ánh sáng kia, hóa thành một trận gió tiêu tán ở dưới hư không…

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc nhìn dưới chỗ mây đen ở không xa.

“Thần Cảnh!”

Sắc mặt luôn kiêu ngạo của Lâm Nghi rốt cuộc đã xảy ra biến hóa, giọng nói lộ ra một tia bén nhọn: “Không có khả năng! Vì sao ở trong đại lục này có người có thể đột phá Thần Cảnh? Ta cũng là mượn dùng phương pháp khác mới có thể đột phá!”

Cơ thể của ông ta không nhịn được run rẩy.

Nếu trong Lưu Nguyệt Môn có được Thần Cảnh, như vậy ông ta căn bản không thể tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Ánh sáng bao phủ dưới bầu trời, bạch y trắng như tuyết, nam nhân tuấn mỹ lạnh nhạt như trích tiên, gió nhẹ thổi qua, bạch y khẽ bay, một khắc kia, bọn họ như là gặp được thần tiên, kinh diễm trong mắt không che dấu chút nào.

“Nam nhân thật đẹp.”

Ánh mắt Lăng Vi hiện lên tia kinh sợ, từ nhỏ nàng đều lớn lên ở Lạc Nguyệt Đảo, gặp qua tuấn mỹ nhất đó là Tiêu Tề, nhưng nếu muốn so Tiêu Tề với người nam nhân này, thật sự có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Nàng chưa từng gặp qua, một nam nhân có thể đẹp như thần tiên, không chân thật như là từ trong tranh đi ra…

Nam nhân khẽ nâng ánh mắt lên, trên người bao phủ hơi thở lạnh lẽo, hắn ở trên hư không nhẹ bước chân, khí thế cường đại như thiên thần xâm nhập vào trái tim của mọi người.

Trong nháy mắt, bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác quỳ bái, như nhìn hắn thêm một cái, đó là khinh nhờn với nam nhân cao quý lạnh nhạt này…

Bạch y như tuyết kia từ trong hư không hạ xuống, dừng ở trước người Quân Thanh Vũ, trong khoảnh khắc, ánh mắt lạnh lùng của nam nhân hơi nhu hòa, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười.

Nụ cười này khuynh đảo trời đất, như băng sơn lạnh lẽo đều vì nụ cười này mà khiến người ta kinh diễm mà hòa tan…

Mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, đều bởi vì nụ cười kinh người của hắn mà ngây ngẩn cả người, chưa từng nghĩ tới, một nam nhân lạnh lùng, cười rộ lên lại đẹp như thế, thấm vào ruột gan.

“Nàng còn thiếu ta một đáp án.”

“Cái gì?” Quân Thanh Vũ từ trong nụ cười của đối phương phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác hỏi.

“Vừa rồi ta hỏi nàng, gả cho ta được không? Nàng còn chưa kịp trả lời vấn đề của ta, cho nên, ta không ngại hỏi lại một lần nữa…”