Bắc Thần nhịn không được ôm Tiêu Ngọc Nhi vào trong lòng, đau lòng nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra…”
Lông mi của Tiêu Ngọc Nhi run rẩy, hơi rũ xuống, nàng lẳng lặng rúc vào trong lòng Bắc Thần, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại…
Chuyện hơn hai mươi năm trước, là vết thương cả đời nàng vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Cũng may, hiện tại bên người nàng, ít nhất có hắn…
“Quân nha đầu, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Vân Hải mới từ trong phòng luyện trận đi ra, đã thấy được Quân Thanh Vũ đi ra ngoài liên minh, vội vàng gọi nàng dừng chân lại.
Quân Thanh Vũ dừng bước một chút, quay đầu nhìn lão giả bước nhanh đi tới phía sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ha ha…” Vân Hải cười hai tiếng: “Nha đầu, danh sách ngươi muốn ta đã lấy được đến tay, hơn nữa, theo tin tức của thủ hạ ta, ngoại công ngươi đang đi đến nơi này.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, nhận danh sách Vân Hải đưa đến, hơi cong khóe môi lên: “Đã tới tay sao? Ta cũng nên tính sổ với Cảnh gia rồi, với bọn họ, ta đã không muốn kéo dài, sau đó nếu ông ngoại tới, trực tiếp để ông ấy đi Cảnh gia tìm ta.”
Khi nói lời này, trong ánh mắt Quân Thanh Vũ hiện ra một tia thanh lãnh, còn có nhiều sát khí bắn ra hơn.
Từ khi biết nguyên nhân chân chính mẫu thân chết, không có lúc nào là nàng không chờ ngày này, rất nhanh, ngày hôm nay đã đến…
Trong Cảnh gia, mọi người không biết tai vạ đến nơi chút nào, còn đang suy nghĩ nên thông qua Quân Thanh Vũ nịnh bợ minh chủ Liên Minh Luyện Trận như thế nào.
Lại ở một khắc này, một giọng nói vội vã truyền vào: “Gia chủ, Quân Thanh Vũ và Hiên thiếu gia tới…”
Ánh mắt của Cảnh Phàm trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia u ám, lạnh lùng phân phó nói: “Để cho bọn họ vào!”
“Vâng, gia chủ.”
Rất nhanh, dưới ánh mặt trời, một bạch y thanh lãnh đập vào trong mắt mọi người, đi ở bên cạnh nàng chính là một nam nhân tuấn mỹ thanh nhã, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn nở nụ cười động lòng người.
“Khụ khụ!”
Cảnh Phàm ho khan hai tiếng, mắt lạnh đảo qua người bước đến, không nóng không lạnh nói: “Các ngươi đã trở lại? Nếu đã trở lại, ta sẽ để người chuẩn bị phòng cho các ngươi.”
Mặc kệ nữ nhân này dùng phương pháp gì nịnh bợ Thiên Hải, không gì đáng trách, hiện tại nàng có tác dụng rất lớn với ông ta…
“Ta tới nơi này, là muốn hỏi vài chuyện.”
Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên, không coi ai ra gì ngồi xuống, khóe môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt dị thường thanh lãnh: “Không biết lúc trước rốt cuộc có bao nhiêu người đi đại lục Cổ Võ vũ nhục mẫu thân của ta!”
“Hừ!” Vân Quân hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói: “Không có bất kì kẻ nào đi vũ nhục nàng, là nàng tự mình tự rước lấy nhục! Chẳng trách bất kì kẻ nào, có một số người thân phân cao quý, nàng tuyệt đối không xứng đôi! Nàng ta lại mặt dày mày dạn muốn dây dưa phu quân của ta, không phải tự rước lấy nhục thì là cái gì?”
“Vân Quân!”
Sắc mặt Cảnh Vân Dục khẽ biến, lạnh giọng chặn ngang lời Vân Quân nói.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Vân Quân vặn vẹo, phẫn nộ mà căm hận nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.
Tiện nữ nhân Tiêu Ngọc Nhi kia đã chết, vì sao phải để lại tạp chủng như thế? Lúc trước, bà ta đã khai ân giữ lại cả nhà Tiêu gia, cũng đã đủ rộng lượng rồi, thật không biết nữ nhân này dựa vào cái gì tìm tới cửa!
“Thanh Vũ.” Cảnh Vân Dục áy náy nhìn Quân Thanh Vũ: “Chuyện quá khứ đã qua, con đã là huyết mạch Ngọc Nhi lưu lại, ta nhất định sẽ dùng ngày tháng về sau tới bồi thường cho con, hy vọng con có thể cho ta một cơ hội.”
Ánh mắt thanh lãnh đặt vào trên người Cảnh Vân Dục, Quân Thanh Vũ trào phúng nở nụ cười: “Ta chỉ là muốn gặp một số người đã từng đi đại lục Cổ Võ nhục nhã mẫu than của ta, nếu ngươi không muốn, ta cũng tìm ra bọn họ từ nơi này!”
Dứt lời, nàng nâng tay ngọc lên, một danh sách xuất hiện ở trong tay của nàng.
“Tên người lúc trước đều ở trên danh sách này, ta muốn ở trong mười lăm phút nhìn thấy những người này!” Quân Thanh Vũ khẽ nâng ánh mắt lên, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, lại như một cổ lực lượng xuyên vào lòng người.
“Cảnh Vân Dục, Vân Quân, ta đã sớm nói qua, ta là vì báo thù mà đến, người đã từng tổn thương mẫu thân ta, một người ta đều sẽ không bỏ qua!”
Quân Thanh Vũ nói như là một cây búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Cảnh Vân Dục, bước chân của ông ta lảo đảo về phía sau vài bước, thống khổ nhắm hai mắt lại.
“Còn có ngươi……” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Cảnh Vân Dục: “Ngươi chỉ là một nam nhân ích kỷ, lợi dục công tâm, không xứng được mẫu thân ta yêu!”
“Không!” Cảnh Vân Dục mở hai mắt ra, bi thống biện giải nói: “Ta xác thật yêu Ngọc Nhi, chỉ là có chút chuyện ta cũng là bất đắc dĩ, nếu ta là một người thường, ta có thể ở bên nàng, đáng tiếc, ta là người Cảnh gia, thân phận địa vị cách xa nàng, nếu ta không phụ trách với Vân Quân, chỉ biết khơi mào chiến hỏa hai nhà, cho nên, không thể không từ bỏ tình cảm chân thành trong lòng.”
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc.
“Ngươi không phải là một trượng phu tốt, cũng không phải là một phụ thân tốt, nhưng ngươi xác thật làm tốt địa vị tôn tử Cảnh gia, nhưng ánh mắt và vận khí lại không tốt, cũng chú định vận mệnh cuối cùng của Cảnh gia các ngươi mắt chó nhìn người thấp.”
“Ầm!”
Cảnh Phàm đập một chưởng ở trên bàn, tức giận đứng lên giận dữ hét: “Ngươi vừa nói cái gì? Ai mắt chó nhìn người thấp? Một nữ nhân thế tục mà thôi, căn bản không xứng là người Cảnh gia chúng ta! Tiểu nha đầu, ta nể mặt ngươi là huyết mạch của Cảnh gia, ý tốt để ngươi trở về, ngươi lại không cảm kích, đừng tưởng ngươi nịnh bợ Liên Minh Luyện Trận là có thể muốn làm gì thì làm, nói đến cùng, cũng chỉ là một tiện nhân vì đạt được mục đích không tiếc bán đứng mình và linh hồn mà thôi, không có gì khác mẫu thân kia của ngươi!”
Ầm!
Trên người Quân Thanh Vũ phát ra ý cuồng nộ, ánh mắt thanh lãnh càng thêm lạnh lẽo, khí thế kia quanh quẩn ở quanh người, như cuồng phong thổi tung bay tóc đen kia.
“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao người trên danh sách ra đây, bằng không, ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ!”
“Ha ha!” Cảnh Phàm cười to hai tiếng, tàn nhẫn nói: “Cảnh gia ta không phải loại người như ngươi có thể tùy ý khinh nhục! Người đâu, bắt nha đầu này lại cho ta!”
Lòng của Cảnh Vân Dục bỗng dưng run lên, vội vàng nói: “Phụ thân, nàng là nữ nhi của con!”
“Hừ!” Cảnh Phàm hừ lạnh một tiếng: “Cảnh gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tán thành nàng, Vân Dục, nếu con muốn giúp nàng, sau này, Cảnh gia chúng ta nhất định sẽ thua ở trong tay nàng, trừ phi hiện tại nàng chết, nếu không nhiều năm sau sẽ điên đảo chính là toàn bộ Cảnh gia, nữ nhân này không có bản lĩnh khác, năng lực quyến rũ người lại rất mạnh, không thể không làm người phòng bị! Con là muốn Cảnh gia tồn tại, hay là muốn nàng tồn tại?”
Cảnh Vân Dục nắm chặt nắm tay run rẩy, ông ta thống khổ nhắm hai mắt lại, như gian nan quyết định ở trong lòng…
Cho dù như thế nào, Cảnh gia này đều là nơi sinh dục ông, bồi dưỡng ông, mà nữ nhi từ nhỏ đều chưa từng gặp qua, đương nhiên sẽ không có tình cảm gì quá sâu.
Vì nàng liên lụy toàn bộ Cảnh gia, đáng giá sao?
Đáp án hiển nhiên là không đáng.
“Phụ thân, giữ cho nàng toàn thây, mặt khác, chôn ở trong Cảnh gia, như thế, cũng có thể làm trong lòng con dễ chịu một ít.”
Cảnh Vân Dục mở hai mắt ra, không dám nhìn ánh mắt giống mình bắn đến kia.
Nếu không phải trong lòng nàng có lòng trả thù, có lẽ, ông còn sẽ khăng khăng phải bảo vệ nàng, nhưng ông không muốn nhất đó là Cảnh gia bị huỷ diệt, nếu không lúc trước sẽ không vứt bỏ tình cảm chân thành trong lòng thú một nữ nhân khác…
“Xem ra bọn họ đều hận không thể giết ngươi.”
Cảnh Nguyệt Hiên lạnh nhạt cong khóe môi lên, trong ánh mắt lại chứa ý lạnh lẽo: “Nhưng cho dù như thế nào, ta đều sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, cho dù là ruồng bỏ toàn bộ thế giới.”
Lòng của Quân Thanh Vũ khẽ run một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, dưới ánh mắt thanh lãnh dần có một tia độ ấm.
“Cảm ơn…”
Có một câu này của hắn, cho dù là vì hắn vượt lửa qua sông, nàng cũng sẽ không tiếc!
“Làm càn!” Sắc mặt của Cảnh Phàm đại biến: “Cảnh Nguyệt Hiên, đừng quên chảy ở trong thân thể ngươi chính là máu của Cảnh gia, Cảnh gia chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy, cho ngươi quyền lợi lớn như vậy, ngươi chính là tới hồi báo Cảnh gia chúng ta như vậy sao?”
Cảnh Nguyệt Hiên nhàn nhạt cười: “Ta không phải là Cảnh Vân Dục, trong lòng ta, Cảnh gia không quan trọng bằng nàng… Đừng nói ở mấy tháng trước ta mới trở về Cảnh gia, cho dù từ nhỏ ta sinh trưởng ở đây, ta cũng sẽ không vì Cảnh gia mà đi tổn thương bằng hữu.”
Hắn nói đều không phải là người thân, mà là bằng hữu.
Hiển nhiên ở trong lòng Cảnh Nguyệt Hiên, cũng không tán thành thân phận của mình, như Quân Thanh Vũ cũng sẽ không thừa nhận mình là người của Cảnh gia.
Cho nên, bọn họ chỉ ở trong thân phận bằng hữu.
“Được! Hay cho một Cảnh Nguyệt Hiên, nếu đây là lựa chọn của ngươi, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!” Cảnh Phàm hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Người đâu, bắt hai người kia lại cho ta, ta muốn bầm thây vạn đoạn bọn họ!”
Xoạt!
Vô số người đánh về phía hai người, trong ánh mắt chợt lóe tia hung tàn.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ phía sau tiến vào, bảo vệ ở trước mặt Cảnh Nguyệt Hiên, hai mắt đỏ nhìn những người trước mặt này.
“Các ngươi muốn làm gì? Hai nhi tử của ta đều đã bị phế đi, ngay cả một nhi tử cũng đều không cho ta giữ lại, nhị ca, nhị tẩu, ngươi thật sự muốn để ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy sao?”
“Lão tam, con muốn làm gì, lập tức lui ra cho ta!” Mặt già của Cảnh Phàm trầm xuống nói.
“Phụ thân, Hiên Nhi là tôn tử của người!” Sắc mặt của Cảnh Vân Tề tức giận: “Con mặc kệ về sau Cảnh gia sẽ thế nào, dù sao đây đã là một nhi tử hoàn hảo không tổn hao gì duy nhất của con, hai nhi tử khác của con đều bị nhị ca nhị tẩu làm tàn phế, chẳng lẽ người thật sự muốn con không có nhi tử dưỡng lão sao.”
“Ngươi nói cái gì?”
Khuôn mặt của Cảnh Vân Dục trầm xuống: “Tam đệ, nói chuyện tốt nhất dùng đầu suy nghĩ một chút, đừng nói chuyện không thể nào xảy ra.”
“Nhị ca, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, nhi tử của ta lại không trêu chọc gia tộc linh thú kia, vì sao bọn họ phải động thủ với bọn nó? Tuy ta tương đối ăn chơi trác táng, nhưng không phải không rõ thị phi, ngươi vì nhi tử không nên thân kia của ngươi, hại nhi tử ta tàn phế, hiện tại một nhi tử cuối cùng của ta cũng muốn giết! Rốt cuộc các ngươi còn muốn làm cái gì?”
Cảnh Vân Tề tức đến cả người run rẩy, ánh mắt cừu hận nhìn Cảnh Vân Dục.
Sắc mặt của Cảnh Vân Dục càng thêm khó coi, chuyện kia bọn họ làm vô cùng bí ẩn, sẽ không có người biết, lão tam cũng chỉ là suy đoán mà thôi…
“Lão tam, nhị ca con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy!” Cảnh Phàm âm trầm nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu hai nhi tử của con, hiện tại lập tức cút ngay cho ta!”
Cảnh Vân Tề cười lạnh một tiếng: “Phụ thân, không phải nhi tử không tôn trọng người, thật sự là con không muốn tin tưởng người nói, huống chi, chuyện này vốn dĩ chính là các người không đúng, vứt bỏ người ta thì thôi, còn đi giết nàng, hiện tại cốt nhục nàng cũng không buông tha, huống chi nữ nhân này giống như Hiên Nhi, trong thân thể chảy máu của Cảnh gia, các ngươi ngay cả người nhà mình đều có thể giết, lời nói còn có thể khiến người ta tin tưởng sao?”
Hiện giờ Cảnh Nguyệt Hiên đã là nhi tử duy nhất không tổn hao gì của ông ta, quan trọng hơn là, vẫn là ưu tú như thế, cho dù như thế nào ông cũng không thể để người ta giết hắn.
“Tốt, rất tốt!” Cảnh Phàm giận cười hai tiếng: “Phản, tất cả các ngươi đều phản cho ta! Lão tam, ngươi muốn bảo vệ Cảnh Nguyệt Hiên, tội lỗi kia cùng gánh, người đâu, bắt lấy ba bọn họ cho ta!”
Cảnh Vân Tề sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng ở mấy năm trước ông ta đã đánh mất năng lực nối dõi tông đường, nếu Cảnh Nguyệt Hiên chết, ông ta thật sự không có nhi tử.
Cho nên, cho dù sợ tới mức hai chân đều run rẩy, vẫn không xin tha với Cảnh Phàm……
Vân Quân lạnh lùng cong khóe môi lên, lúc này còn phải cảm ơn Quân Thanh Vũ, nếu không phải nàng đến, có lẽ, còn không thể giải quyết phiền toái như Cảnh Nguyệt Hiên và Cảnh Vân Tề……
Từ nay về sau, toàn bộ Cảnh gia cũng chỉ có một mạch bọn họ.
“Gia chủ, gia chủ……”
Ngay ở lúc mọi người muốn tiến lên, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền đến.
Sắc mặt của Cảnh Phàm trầm xuống, hỏi: “Chuyện gì hoảng loạn như vậy?”
“Là… Là Quân gia Thần Môn!” Thị vệ hoang mang rối loạn nói: “Người Quân gia Thần Môn tới, hiện tại đang ở ngoài cửa…”
Ngoại công?
Quân Thanh Vũ ngẩn ra, rốt cuộc ngoại công cũng tới sao?
“Cái gì?” Cảnh Phàm sửng sốt trong lòng, chợt nảy lên tia mừng như điên: “Mau, mau mời!”
Quân gia Thần Môn, thế lực kia làm ông ta hướng tới, hiện giờ lại tự mình tới cửa? Phải biết rằng, ở trong Thần Cảnh, Quân gia Thần Môn cũng chỉ là xếp với những thế lực Tiên Tông đó…
Nghĩ đến đây, lòng của Cảnh Phàm chợt kích động.
“Không cần, chúng ta đã vào rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói sang sảng truyền vào trong đại sảnh, đập ở trong đầu của mọi người.
Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía lão giả bước nhanh mà đến, trong ánh mắt thanh lãnh dần hiện ra một tia ấm áp.
“Quân gia chủ?”
Ánh mắt Cảnh Phàm sáng lên, dưới cơ duyên xảo hợp ông ta đã từng gặp qua gia chủ Quân gia, không nghĩ tới lần này đến lại là ông…
Chỉ là không biết ông đến Cảnh gia rốt cuộc là vì cái gì.
“Ha ha!” Quân Lâm Thiên cười ha ha hai tiếng, bước về phía Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, ta không có tới chậm chứ.”
“Vừa đúng lúc.” Quân Thanh Vũ bĩu môi: “Chuyện gia tộc đã xử lý xong rồi sao? Sẽ không phải là người ném tất cả mọi chuyện cho người khác cho nên suốt đêm chạy đến chứ?”
Nụ cười của Cảnh Phàm bỗng nhiên cứng lại, kinh ngạc nhìn hai người chuyện trò vui vẻ kia, cơ thể nhịn không được run rẩy.
Vừa rồi ông ta không nghe lầm, hai người này lại nói chuyện với nhau như là lão bằng hữu?
“Con nha đầu thúi này!” Quân Lâm Thiên mắt hổ lườm, không tức giận nói: “Có người nói chuyện như vậy với ngoại công sao? Ngoại công con còn không có lười đến loại trình độ này, đẩy toàn bộ chuyện của gia tộc cho cữu cữu của con, đúng rồi, biểu ca của con đã tỉnh, vốn dĩ lần này cữu cữu con cũng định tới, nhưng gia tộc không thể không có ai tọa trấn, cho nên ta cưỡng chế để nó ở trong gia tộc!”