Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 210: Khiêu khích



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Chính là nơi này.”

Ở ngoài Liên Minh Luyện Trận, đội ngũ ngừng lại ở trong những tiếng nghị luận đó, Quân Thanh Vũ nâng mắt đánh giá liên minh khí phái xa hoa trước mắt, đôi mắt chợt lóe vài cái.

Nhưng mà, ngay ở lúc nàng vừa mới thu ánh mắt lại, một hình bóng quen thuộc đập vào bên trong hai mắt nàng.

“Cảnh Tú Tú?”

Cá lọt lưới duy nhất của Cảnh gia, nàng ta lại thật sự ở nơi này?

Cùng lúc đó, đối phương cũng thấy được nàng, bất giác bắn ánh mắt lạnh băng tới.

“Quân Thanh Vũ! Nàng ta lại tới đây!”

Sắc mặt Cảnh Tú Tú trầm xuống, ánh mắt nháy mắt tràn ngập tia lạnh lẽo.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên lúc trước chính là nữ nhân này cho nàng nhiều nhục nhã như vậy.

Mà khoảng thời gian trước, còn truyền đến tin tức từ Vân Cảnh Thành phụ mẫu của nàng bị hủy ở trong tay nàng ta! Đừng tưởng nàng lấy được một trận pháp cửu cấp từ chỗ của Vân Hải, là thật sự có thể muốn làm gì thì làm, Vân Hải cũng chỉ là nể tình ngoại công kia của nàng ta mà thôi…

Không sai, theo Cảnh Tú Tú, sở dĩ Quân Thanh Vũ có thể lấy ra trận pháp cửu cấp cứu Tiêu Ngọc Nhi, hoàn toàn là bởi vì quan hệ với Vân Hải, nếu không sao nàng có thể có được trận pháp cửu cấp?

Nhưng làm Cảnh Tú Tú không nghĩ tới chính là, tiện nhân Tiêu Ngọc Nhi kia lại còn sống, mà Quân Thanh Vũ, còn là ngoại tôn nữ của gia chủ Quân gia Thần Môn!

Điều này làm cho Cảnh Tú Tú từ trước đến nay tự cho là tài cao hơn người thật sự không thể chịu đựng được…

“Quân cô nương.”

Trong lòng Bàng Thiếu Kỳ căng thẳng, nhìn chằm chằm Cảnh Tú Tú đứng ở phía trước, trong lòng chợt khẩn trương.

“Tú Tú, vị này chính là……”

Bỗng nhiên, một giọng nói từ trong liên minh truyền ra, rồi sau đó đã nhìn thấy một bóng dáng màu xanh đen từ trong đi ra, đứng ở bên cạnh Cảnh Tú Tú, nhíu chặt mày nhìn mọi người trước mặt.

“Cao Trường Tùng!”

Khi nhìn thấy nam nhân anh tuấn xuất hiện ở bên cạnh Cảnh Tú Tú kia, Bàng Thiếu Kỳ kinh hãi hét lớn: “Là đệ tử của Cốc Thần trưởng lão, Cao Trường Tùng!”

Khi nói lời này, Bàng Thiếu Kỳ liếc về phía Quân Thanh Vũ.

Trong Thần Cảnh ai mà không biết những ân oán giữa U Minh Thiên Tôn và Cốc Thần đó? Nếu không phải năm đó Cốc Thần lăng nhục thê tử của U Minh Thiên Tôn, sợ là hiện giờ phu thê ân ái, hài hòa vạn phần…

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ khẽ trầm xuống, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người nam nhân.

Không nghĩ tới vừa đến Thần Thành, đã thấy được đệ tử của kẻ thù sư phụ…

“Nàng là…… Quân Thanh Vũ.”

Cảnh Tú Tú lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ, trong giọng nói lộ ra tia căm hận.

“Quân Thanh Vũ?”

Ánh mắt Cao Trường Tùng chợt lạnh xuống, từ trên xuống dưới đánh giá Quân Thanh Vũ một phen, khóe môi cong lên một độ cong trào phúng.

“Ta thấy nàng cũng không ra gì, thì ra nữ nhân này chính là đệ tử của U Minh Thiên Tôn.”

Nếu bên trong Vân Cảnh Thành chỉ là một gió lốc bình thường, thì sẽ không khiến cho bọn họ những người này chú ý, nhưng trong gió lốc kia dính dáng đến U Minh Thiên Tôn, lúc này, tất nhiên có người truyền vào trong tai bọn họ…

Cao Trường Tùng phất trường bào màu xanh đen, từ bậc thang đi xuống, hắn đứng ở trên một bậc thang cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống nữ tử trước mặt.

“Năm đó, thuật luyện trận của sư phụ ngươi không bằng sư phụ ta, hiện tại, ngươi cũng sẽ không bằng ta!”

Mọi người đều biết, thực lực của U Minh Thiên Tôn rất mạnh, nếu là thuật luyện trận, vậy còn có một khoảng cách với Cốc Thần…

“Phải không?” Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười: “Không so, sao ngươi biết?”

“Ha ha.” Cao Trường Tùng cười nhẹ hai tiếng, trong giọng nói chứa tia trào phúng nhàn nhạt: “Chuyện này căn bản là không cần so, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu, danh sư xuất cao đồ? Mặc dù là thiên phú của đồ đệ mạnh mẽ, không có một sư phụ ưu tú, cũng sẽ mai một một thân thiên phú kia!”

Sắc mặt của Bàng Thiếu Kỳ biến đổi, tức giận nói: “Cao Trường Tùng, sao ngươi biết Quân cô nương sẽ kém hơn ngươi? Lúc này, Liên Minh Luyện Trận Vân Cảnh Thành chúng ta tất nhiên sẽ đánh bại mọi người đạt được đệ nhất?”

Như là nghe được chuyện buồn cười gì đó, toàn bộ mọi người đều phát ra tiếng cười to dưới bầu trời.

“Ha ha, ta nghe nhầm chưa? Một Vân Cảnh Thành nho nhỏ mà thôi, lại cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn!”

“Cười chết ta, ta không chịu được, Vân Cảnh Thành này xác định bọn họ không phải tới làm trò chứ?”

“A, bọn họ thật đúng là xem trọng mình, ngay cả Liên Minh Luyện Trận Thần Thành cũng đều dám khiêu khích, chẳng lẽ bọn người kia quên mất, Liên Minh Luyện Trận Thần Thành là tổng minh của tất cả liên minh sao? Thiên tài có thể tiến vào nơi này sao có thể kém?”

“Ngươi nói không sai, mỗi lần thi đấu kỳ thật chúng ta đều là tới phụ trợ Thần Thành, trừ bên trong Thần Thành ra, ai lại dám nói quán quân chính là mình?”

Buồn cười, mọi người đều thiếu chút nữa chảy nước mắt ra, bọn họ chưa từng nghe qua chuyện cười nào buồn cười như vậy.

Nghe thấy mấy tiếng cười chói tai này, gương mặt của Bàng Thiếu Kỳ đỏ bừng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận.

“A.” Cao Trường Tùng cười lạnh một tiếng, nâng cằm từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu các ngươi có tự tin như vậy, ta đây mong ước các ngươi có thể thắng lợi, Tú Tú, chúng ta đi.”

Cảnh Tú Tú khẽ mím môi, ánh mắt lạnh băng nhìn Quân Thanh Vũ, có tia đắc ý không che dấu chút nào, nàng yên lặng đi theo phía sau Cao Trường Tùng, rất nhanh đã rời khỏi nơi này…

“Sao Cảnh Tú Tú này đi chung với Cao Trường Tùng?” Sắc mặt Bàng Thiếu Kỳ cực kỳ khó coi, tức giận bất bình nói.

“Nếu Cảnh Tú Tú và Cao Trường Tùng ở chung với nhau, sợ là ngày tháng kế tiếp của chúng ta không dễ chịu lắm…”

Cho dù như thế nào, Cao Trường Tùng đều là đại ca khu vực, sao bọn họ lại có thể chọc đến hắn?

“Chúng ta đi thôi.”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Đi một đường rồi, ta cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước, chuyện kế tiếp ngày mai lại nói…”

“Nhưng…”

Bàng Thiếu Kỳ vốn định nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Quân Thanh Vũ, tất cả lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

“Được, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

……

Liên Minh Luyện Trận Thần Thành.

Trong liên minh, minh chủ Diệp Thu liếc lão giả ngồi ở trước mắt, trong ánh mắt chứa tia tôn kính.

Đứng ở bên cạnh lão giả là một tiểu nữ hài như búp bê Tây Dương, đáng yêu đến làm người muốn đi lên hung hăng chà đạp một phen.

Nếu Quân Thanh Vũ ở nơi này, tất nhiên có thể nhận ra hai người này chính là thần côn và nữ hài nàng mới vừa đi ra khỏi nơi trục xuất gặp được…

“Thiên Cơ Tử, không biết ngươi tới Liên Minh Luyện Trận ta là là vì chuyện gì?”

Diệp Thu thật cẩn thận nói.

Tuy ông thân là minh chủ Liên Minh Luyện Trận, với lão nhân này lại một chút không dám lỗ mãng, nguyên nhân không phải là ông, đơn giản ông ấy là đệ nhất Luyện Trận Sư Thần Cảnh!

Nếu không phải lão nhân không hề có hứng thú với chưởng quản Liên Minh Luyện Trận, danh hiệu này cũng sẽ không rơi xuống trên đầu của ông…

“Ta tới nơi này nhìn xem thôi.”

Thiên Cơ Tử ha hả cười: “Diệp Thu minh chủ, có cần lão phu vì ngươi đoán một quẻ hay không? Ta thấy gần đây ấn đường của ngươi biến thành màu đen, có lẽ là có tai nạn buông xuống.”

“Sư phụ!”

Sắc mặt của Kim La trầm xuống, hung hăng nhìn Thiên Cơ Tử: “Người lại ở chỗ này lừa đảo! Có phải lại muốn lừa uống rượu hay không? Có con ở đây, người đừng mơ dính một giọt rượu! Diệp Thu minh chủ, ngươi ngàn vạn đừng nghe lão già này, ấn đường biến thành màu đen ai nói là tai nạn buông xuống? Ấn đường đều biến thành màu đen, kia rõ ràng chính là ngươi trúng độc! Nghe lão già này ngươi chờ chết đi.”

Khóe miệng của Diệp Thu đột nhiên co rút, đoán chừng trong Thần Cảnh này, chỉ có hai sư đồ bọn họ mới có thể dùng phương pháp như vậy ở chung.

“Minh chủ đại nhân.”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

Diệp Thu nhìn thấy một nam một nữ đi vào, vẻ mặt mang theo ôn hòa: “Cao Trường Tùng, ngươi đã đến rồi? Tới tới tới, còn không mau gặp qua Thiên Cơ Tử và Kim La cô nương.”

Với đệ nhất thiên tài trong liên minh này, Diệp Thu vẫn là tương đối thiên vị.

“Thiên Cơ Tử?” Cao Trường Tùng sửng sốt một chút, kinh hỉ nói: “Chẳng lẽ vị tiền bối này chính là đệ nhất Luyện Trận Sư Thiên Cơ Tử?”

Thiên Cơ Tử nhíu mày lại, nhàn nhạt nhìn Cao Trường Tùng, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, xem như trả lời hắn nói.

“Trường Tùng, ngươi vừa làm gì vậy?”

Diệp Thu thấy Thiên Cơ Tử không có bất kì hứng thú gì với Cao Trường Tùng, bất giác có chút mất mát, ánh mắt vừa chuyển tiện đà hỏi: “Lần thi đấu này có tin tưởng đạt được đệ nhất không?”

“Xin minh chủ yên tâm, ta tất nhiên sẽ đạt được thắng lợi.” Cao Trường Tùng tin tưởng mười phần cười: “Hơn nữa, vừa rồi ta ở ngoài liên minh vô tình gặp Quân Thanh Vũ đồ đệ của U Minh Thiên Tôn, nàng còn cao ngạo muốn khiêu khích ta, cho nên, tới ngày tỷ thí đó, ta tất nhiên sẽ dập nát toàn bộ kiêu ngạo của nàng, lại đạp nàng dưới chân, nữ nhân này vô cùng ác độc, là tỷ muội đồng phụ dị mẫu với Tú Tú, lại lục thân không nhận tự phế đi phụ thân của mình, giữ nàng ở trong Thần Cảnh, sau này tất nhiên sẽ trở thành một tai họa!”

“A?” Diệp Thu cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới trên đời lại có người như vậy, sẽ đối xử vậy với thân nhân của mình! Ngươi nói không sai, loại nữ nhân này, chỉ biết nguy hại cho khắp đại lục chúng ta, nhưng chuyện này ngươi không cần nhọc lòng, Tiên Tông khẳng định sẽ ra tay đối phó nàng, chỉ có trục xuất nàng đến nơi trục xuất, mới có thể giữ được hài hòa và an bình của Thần Cảnh.”

Khi nói chuyện, ánh mắt ông chuyển về phía Cảnh Tú Tú, mỉm cười nói: “Vị này chính là đệ tử của Hư Vô đại sư Cảnh Tú Tú? Tuổi như thế đã trở thành Luyện Trận Sư thất cấp, cũng coi như là một thiên tài.”

“Minh chủ đại nhân.”

Cảnh Tú Tú ưu nhã cười, váy dài màu vàng cao quý ở trong gió khẽ bay, thoạt nhìn là ung dung cao quý như vậy: “Ngài quá khen.”

“Cảnh Tú Tú, thù của phục mẫu ngươi, nhất định sẽ có người báo cho ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm.” Diệp Thu mỉm cười, với Cảnh Tú Tú hiểu rõ đạo lý, ông ta vẫn là có hảo cảm rất lớn.

Kim La nhìn khuôn mặt tinh xảo của Cảnh Tú Tú, khóe môi cong lên một độ cong: “Vị cô nương này, có một việc, không biết có thể nói hay không.”

Cảnh Tú Tú sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Kim La.

“Ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, có lẽ là có tai hoạ buông xuống, trong khoảng thời gian này ngươi vẫn chú ý nhiều một chút, tỷ như nói, không thể trêu chọc người không nên trêu chọc…”

Thiên Cơ Tử yếu ớt nói: “Đồ nhi, không phải con nói ấn đường biến thành màu đen là bởi vì trúng độc sao? Hơn nữa, chừng nào thì con cũng biến thành thần côn?”

“Tùy người mà khác nhau người hiểu hay không?” Kim La hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Cơ Tử, hung tợn nói: “Mặt khác, thần côn không cho phép nói đến ai khác là thần côn! Con mới không giống người hãm hại lừa gạt!”

Nàng cũng không có quên, Quân Thanh Vũ là nhân vật sư phụ tôn sùng, hơn nữa bộ dáng của nữ nhân kia thanh lãnh, dù thế nào cũng không giống như là sẽ vô duyên vô cớ thích thân người, trong đó tất nhiên có rất nhiều nguyên nhân.

Lúc này, nàng không có chút hảo cảm nào với Cảnh Tú Tú…