Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Hoàng hôn bao phủ hai bóng dáng ôm nhau kia, ở một khắc này lại động lòng người như thế.
Mộng Nguyệt ngây ngẩn cả người, xoạt một tiếng sắc mặt trở nên tái nhợt, không dám tin tưởng nhìn bóng dáng như tiên nhân ở dưới hoàng hôn kia.
Trong khoảnh khắc, như một bàn tay bóp chặt trái tim của nàng ta, khiến nàng ta đau không thể hô hấp…
“Sư huynh, sao huynh và nữ nhân này lại ở bên nhau?”
Sư huynh lạnh nhạt cường đại kia của nàng, lại sẽ có biểu tình ôn nhu như vậy, còn ôm nữ nhân khác!
Tất cả đều khiến nàng ta khó có thể tiếp thu!
“Sư huynh?” Quân Thanh Vũ ngây ngẩn, hỏi: “Đây là có chuyện gì? Sao chàng lại tiến vào Tiên Tông?”
“Sau đó ta giải thích với nàng.” Nam nhân chậm rãi buông nữ tử trong lòng ra, một khắc kia, khí thế cường đại từ quanh người nhấc lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ một lớp hàn ý.
“Vô Tình!”
Khuôn mặt của Trường Phong đạo trưởng biến đổi, đôi mắt nháy mắt trầm xuống: “Ngươi lại phản bội Tiên Tông chúng ta! Nhưng nể tình ngươi vi phạm lần đầu, ta có thể cho ngươi một cơ hội, giết nữ nhân kia, trở lại đội ngũ chúng ta!”
Vô Tình lạnh nhạt nhìn lão giả trước mặt, bạch y ở trong gió khe bay, kinh diễm như nhân vật trong tranh…
“Sư huynh!”
Rốt cuộc Mộng Nguyệt không thể duy trì khuôn mặt dối trá nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Quân Thanh Vũ: “Đừng vì một nữ nhân mà từ bỏ tiền đồ của huynh, huống chi, nàng ta căn bản không xứng với huynh!”
Trên đời này có thể xứng đôi sư huynh, chỉ có nàng!
Vô Tình chậm rãi nâng tay lên, cầm chặt trường kiếm màu bạc bay tới giữa không trung, khẽ nâng khuôn mặt anh tuấn ở dưới hoàng hôn bao phủ lộ ra ánh sáng lạnh nhạt, trên người còn mang theo tia băng hàn đến tận xương.
“Hừ!”
Trường Phong đạo trưởng hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi lại là muốn đối địch với chúng ta! Vô Tình, ta thừa nhận ngươi rất thiên tài, nưng chỉ là một người mà thôi, lấy thực lực của ngươi, còn không thể đối phó được chúng ta nhiều người như vậy!”
“Phải không?”
Giọng nói của Vô Tình lạnh nhạt như gió, nhẹ nhàng truyền vào trong tai của mọi người.
“Các ngươi ba Phá Hư, mà chúng ta bên này cũng là ba Phá Hư.”
“Ba Phá Hư?” Trường Phong đạo trưởng cười ha ha hai tiếng: “Ngươi là một, hơn nữa U Minh Thiên Tôn là một, không biết địa phương nào còn có ba!”
Rống!
Trường Phong đạo trưởng chưa dứt lời, một tiếng rống giận chợt truyền khắp ở bên trong hư không.
Ngay tức khắc, thiên địa âm u vô sắc, một mảnh mây đen che trời lấp đất, mà ở dưới mây đen kia, một cự long màu trắng lượn quanh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhân loại trên mặt đất.
“Rồng?”
Sắc mặt của Trường Phong đạo trưởng hoàn toàn thay đổi: “Trên tay ngươi lại có một con cự long cấp bậc Phá Hư?”
Xem ra lúc này, nhiệm vụ của bọn họ lại phải thất bại!
Nghĩ đến đây, ông ta hít một hơi thật sâu: “Cự long kia có thể so được với hai Phá Hư thần giai, cho nên…… Mộng Nguyệt tiên tử, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này!”
Cơ thể của Mộng Nguyệt cứng đờ, oán hận nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quân Thanh Vũ: “Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ! Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, dạng người gì là ngươi không xứng!”
Giữa hư không, một ngụm long tức phun ra, nhắm ngay người trên mặt đất, những người Tiên Tông đó còn chưa kịp tiến vào hư không nháy mắt đã bị long tức cắn nuốt, biến mất vô tung vô ảnh…
“Trường Phong đạo trưởng!”
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Cốc Thần sợ hãi kinh hô một tiếng, lại vào lúc này, một hơi thở âm trầm từ bên cạnh truyền đến, ông ta run rẩy một chút, lúc quay đầu lại, đối diện với hai mắt vô cùng âm lãnh của lão giả.
“U…… U Minh Thiên Tôn.”
Cốc Thần hung hăng nuốt khẩu nước miếng.
Tới giờ khắc này rồi, rốt cuộc ông ta cũng biết sợ hãi…
“Ha ha.” U Minh Thiên Tôn cười nhẹ hai tiếng, âm trầm nói: “Cốc Thần, hiện tại, rốt cuộc ta cũng có thể báo thù ngươi! Ta chờ ngày này thật sự lâu lắm rồi, người Tiên Tông đã rời đi, hiện tại ai còn có thể cứu được ngươi?”
Cốc Thần trợn to tròng mắt, khàn cả giọng hét: “Không…”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì cho dù như thế nào U Minh Thiên Tôn cũng sẽ không tha thứ cho ông ta…
Cao Trường Tùng nhìn bộ dạng thê thảm của sư phụ, hai chân run rẩy, là không dám đi lên cứu ông ta, mọi người thấy một màn như vậy lắc đầu thở dài một tiếng.
Có đồ đệ uất ức như vậy, người làm sư phụ này thật đúng là xui xẻo.
“Vì sao?” Cảnh Tú Tú ghen ghét nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ: “Vì sao ta thật vất vả quyến rũ Cao Trường Tùng, nàng ta lại nhẹ nhàng đạt được một nam nhân ưu tú như thế? Người nam nhân này không chỉ thực lực cường đại, còn có một ma thú cường hãn như thế!”
Như một bàn tay ở hung hăng xé trái tim nàng ta, làm trong lòng Cảnh Tú Tú tràn ngập đố kỵ, hận không thể thay thế nàng…
“Hồng Hạc.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, nhìn Cảnh Tú Tú, nhàn nhạt nói: “Chuyện kế tiếp ngươi thay ta xử lý một chút.”
“Vâng, chủ nhân.”
Ánh mắt của Hồng Hạc sáng lên, âm hiểm quét về phía Cảnh Tú Tú.
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Cảnh Tú Tú sợ tới mức hai chân nhũn ra, lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nói: “Cao đại ca, cứu ta?”
Nhưng mà, hiện giờ Cao Trường Tùng ngay cả sư phụ của mình cũng đều bỏ mặc, sao sẽ đi cứu nàng ta?
Dần dần, trong ánh mắt của Cảnh Tú Tú tràn ngập hối hận, tuyệt vọng nhìn Hồng Hạc đi về phía mình…
“Vô Tình.”
Quân Thanh Vũ thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên trước mặt: “Có phải hiện tại chàng cần giải thích cho ta một chút hay không?”
Vô Tình không nói gì, giơ tay kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng, cơ thể chợt lóe biến mất ở trên quảng trường…
Màn theo gió lay động, hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vàng, ánh chiều tà chiếu ở trong nhà.
“Vô Tình?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn gò má tinh xảo hoàn mỹ của nam nhân, khẽ mím môi: “Có thể nói không?”
Ánh mắt Vô Tình chuyển về phía Quân Thanh Vũ, yên lặng thật lâu, giọng nói lạnh nhạt kia mới chậm rãi vang lên.
“Ta đi Tiên Tông là vì Cốc Phong.”
“Cốc Phong?” Quân Thanh Vũ hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi.
“Cốc Phong chính là cự long nàng vừa đã thấy.”
Ngón tay thon dài của nam nhân khẽ vuốt tóc đen của Quân Thanh Vũ, khóe môi treo lên một độ cong không dễ phát hiện: “Lúc ta ở Tiên Tông bị coi như là dược nhân thì đã gặp nó, hơn nữa khế ước với nó, chẳng qua, nó vẫn luôn là linh hồn thân thể, đến giờ chưa từng xuất hiện ở trước mặt nàng, lần này trở lại Thần Cảnh, ta định lẫn vào Tiên Tông, tìm được thân thể của nó bị mai táng ở Tiên Tông, hiện giờ ta đã tìm được cơ thể của nó, cũng nên rời khỏi nơi đó…”
Cốc Phong tồn tại, đoán chừng người Tiên Tông cũng không biết, năm đó, hắn cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện ra nó…
“Đây chính là lý do chàng cắt đứt liên hệ với ta.”
“Ừ.” Vô Tình nhàn nhạt gật đầu: “Ở trong Tiên Tông dùn lệnh bài linh hồn, sẽ khiến cho bọn họ chú ý, vì mang đến phiền toái không cần thiết cho nàng, nhưng bởi vì lệnh bài linh hồn, sau khi nàng đi vào Thần Cảnh gặp cái gì, ta đều có thể biết đến rõ ràng.”
Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng, như lần này hắn vẫn cho là nàng tìm phiền toái…
“Vô Tình, hình như tiểu sư muội kia của chàng rất để ý chàng.”
Nghe vậy, khóe môi của Vô Tình cong lên độ cong nhàn nhạt: “Nàng…… Là ở ghen sao?”
Ghen?
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, mỉm cười lắc đầu: “Chàng sẽ để ta ghen sao?”
Một câu này, xem như biến tướng thừa nhận địa vị của nàng trong lòng Vô Tình.
Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài hung hăng kéo nàng vào trong lòng, sau đó nụ hôn mát lạnh rơi xuống trên môi nàng, giờ khắc này, giọng nói của nam nhân khô khốc khàn khàn, như muốn phát tiết tất cả tưởng niệm mấy ngày nay ra…
Trời biết, ở những ngày không có nàng, mỗi một ngày đều vượt qua như thế nào.
Thì ra trong bất tri bất giác, nữ tử này đã thâm nhập vào cốt nhục của hắn, tách ra tức là tưởng niệm!
Lông mi của Quân Thanh Vũ khẽ run lên, ngẩng đầu đón ý nói hùa về phía nam nhân.
Lúc ban đầu, bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, lúc đấy không cho hắn một hồi đáp chuẩn xác. Hiện tại, nàng đã không cần ngăn chặn xúc động trong lòng nữa.
“Vô Tình, ta đã tìm được ngoại công rồi, mẫu thân cũng đã trở lại, chờ rời khỏi Liên Minh Luyện Trận, chúng ta thành thân đi.”
Ngón tay của Vô Tình run lên, trong đôi mắt lạnh nhạt dần biến thành một mảnh nhu hòa.
Ở trong đôi mắt của hắn, tất cả đều chiếu ngược khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử…
“Được.”
Giờ khắc này, hắn bất giác nhớ lại lần đầu hai người quen biết.
trong rừng hoa đào Vô Tình Cốc, nàng đánh bậy đánh bạ tiến vào, bởi vậy kết hạ một duyên phận vĩnh viễn không thể cởi bỏ…
Bất tri bất giác, đã qua đi mười mấy năm, hắn trả giá trong mười mấy năm này, rốt cuộc vào lúc này cũng đạt được hồi báo…
Như thế đã đủ rồi.
Cánh tay của Vô Tình hơi căng thẳng, ôm nàng đến càng khẩn trương, như sợ mình buông lỏng tay, nàng sẽ đổi ý quyết định vừa rồi…
“Thanh Nhi.”
Giọng nói của nam nhân khàn khàn, ánh mắt từ từ di chuyển xuống cổ của nàng, hô hấp vào một khắc này bất giác dồn dập…
Nhìn thấy hô hấp nóng bỏng của nam nhân, cơ thể của Quân Thanh Vũ chợt cứng đờ, khẽ nhắm hai mắt lại.
Thôi thôi.
Nếu quyết định gả cho hắn, vậy sớm hay muộn lại có gì khác nhau?
Vô Tình hôn theo môi nàng một đường đi xuống, bàn tay to khẽ rút đi y phục của nàng, nụ hôn kia càng lúc ôn nhu, như là sợ làm đau nàng…
“Chủ nhân, ta đã giải quyết nữ nhân kia!”
Ầm!
Bỗng nhiên, cửa phòng bị hung hăng mở ra, Hồng Hạc từ ngoài cửa vọt vào, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt lập tức ngây ngốc, run rẩy nói: “Ta… Ta không phải cố ý.”
Xong rồi xong rồi, quấy rầy chuyện tốt của người khác là phải bị sét đánh!
Nhưng hắn thật sự không phải cố ý, ai biết bọn họ trời còn chưa tối đã…
Khuôn mặt tuấn mỹ của Vô Tình trầm xuống một chút, ngọn lửa trong lòng cũng bởi vì Hồng Hạc quấy rầy mà chậm rãi tiêu tán, đôi mắt lạnh băng của hắn quét về phía nam nhân đầu bù xù đứng ở chỗ cửa kia, hàn ý lập phát ra, lạnh giọng nói: “Cút!”
Àm!
Khí thế cường đại như một đạo gió lốc, dừng thật mạnh ở trên ngực Hồng Hạc.
Trong nháy mắt, Hồng Hạc xui xẻo trực tiếp biến thành một sao băng biến mất ở bên trong không trung…
“Vô Tình, Chàng ném hắn đi chỗ nào?” Quân Thanh Vũ ngơ ngác chớp đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Hồng Hạc biến mất ở phía chân trời.
“Nơi tạm thời không thể quấy rầy chúng ta.” Vô Tình thu ánh mắt lại, tầm mắt lại lần nữa dừng ở trên người nữ tử trên giường, hơi thở thở ra mang theo một tia ái muội: “Chúng ta tiếp tục…”