Võ Thành Ti

Chương 50



Nhất Hạ bước vào bên trong nhìn thấy son phấn bày khắp các kệ gỗ, trông như thiên đường như vậy chẳng trách các cô nương lại chết mê chết mệt.

" Cô nương thấy tiệm son phấn của tại hạ thế nào"?

" Đây đâu phải tiệm son phấn, đây phải gọi là thiên đường mới đúng."

Tên kia còn tưởng kế hoạch đã bại lộ, ngay sau đó liền thở phào 1 hơi. Hắn lấy ra một hộp sáp thơm đưa cho Nhất Hạ.

" Đây là sáp thơm được làm theo công thức gia truyền, không những mùi thơm đặc biệt mà còn có thể lưu hương đến vài tuần."

Nhất Hạ hoài nghi, các loại sáp ở cửa hàng khác lâu nhất cũng chủ có thể giữ hương được vài ngày, nhưng tại sao ở đây lại có thể lưu hương lâu như vậy. Lời hắn ta nói là thật hay giả, chuyện này liệu có liên quan đến sự mất tích của những thiếu nữ kia không?

Tên nam nhân kia cũng rất lịch sự, mời Nhất Hạ ngồi xuống bàn uống trà, hai người trò chuyện một lúc cô bỗng thấy đầu choáng váng sau đó liền ngất đi. Lúc này từ phòng bên cạnh cũng bước ra hai tên nam nhân có vẻ ngoài bặm trợn, bọn chúng đưa Nhất Hạ vào 1 căn phòng đầy hoa. Đầu tiên phải tắm rửa cho cô thật sạch sẽ, nhưng khi vừa chạm tay vào y phục bên ngoài Nhất Hạ liền tỉnh dậy, chỉ vài ba chiêu đã đánh gục bọn chúng dưới đất.

Lúc này có thêm mấy tên chạy đến, Nhất Hạ tuy biết võ công nhưng cũng không gọi là cao cường, hơn nữa cô dù lợi hại gấp mấy cũng chỉ là nữ nhân sức yếu, đối mặt với 1 đám nam nhân hung hãn thoáng chốc đã rơi vào thế hạ phong. Cánh tay cô cũng vì vậy mà trúng một nhát đao, Nhất Hạ cùng đám người đó liên tục giằng co, nhưng cô phát hiện đầu óc mình lúc này thực sự rất choáng váng, nhìn lại vết thương trên tay đang chảy máu đen có lẽ cô đã bị trúng độc.



Biết tính mạng của bản thân khó giữ, Nhất Hạ không thể tiếp tục ở đây đôi co với đám người này, cô liền tìm cơ hội chạy ra ngoài, sau đó dùng khinh công phi thân lên mái nhà bỏ trốn. Đám người bên dưới vẫn đuổi theo không ngừng, bọn chúng bắt buộc phải giết được Nhất Hạ, nếu không việc làm của mình lộ ra chúng sẽ bị diệt khẩu.

Nhất Hạ Tuy rất giỏi khinh công nhưng giờ phút này đầu óc cô đã không còn tỉnh táo để trốn chạy nữa, cuối cùng mất sức loạng choạng trên mái nhà rồi ngã xuống. Một lần nữa cô lại được Dịch Thiên đỡ lấy, cô cười tươi nhìn hắn, nói:

" Cuối cùng ngươi cũng tới rồi."

Dịch Thiên nhìn Nhất Hạ, có vẻ hắn đang tức giận, sau đó nhìn thấy vết thương trên tay cô lại càng giận hơn, lập tức ra lệnh bắt sống đám người kia về ngục hành hạ. Nhất Hạ lúc này cũng ngất đi, Dịch Thiên cố gắng đưa cô về thật nhanh để đại phu thăm khám.

Khi Nhất Hạ tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cánh tay đau nhức của cô đã được băng bó cẩn thận. Bất ngờ là Dịch Thiên lại đang ngủ gục cạnh giường, tay hắn còn đang nắm chặt lấy tay cô. Nhất Hạ ghét bỏ gạt bỏ tay hắn ra nhưng chưa kịp làm gì đã phải giả vờ ngủ vì Dịch Thiên tỉnh dậy.

Dịch Thiên cẩn thận đắp chăn cho Nhất Hạ sau đó thay y phục khác đến Võ Thành ti. Bên trong căn phòng u tối, đám người bị bắt ngày hôm qua đang bị tra tấn bằng đủ mọi loại cực hình, Dịch Thiên nhìn rất hả dạ. Kẻ hôm qua dám động đến Nhất Hạ cho dù chỉ là một cọng tóc cũng bị chặt tay, hắn còn bị đổ nước cốt chanh vào miệng vết thương, sự đau đớn ấy không cần nói cũng biết. Đây cũng là lý do những tội phạm sau khi từ Võ Thành ti ra đều không dám làm chuyện xấu nữa.

Bên kia Nhất Hạ vốn chỉ giả vờ ngủ không ngờ khi cô ta mở mắt ra đã là buổi trưa. Một nha hoàn bưng theo cháo và thuốc còn nóng hổi vào, nhìn thấy Nhất Hạ đã tỉnh liền vui mừng nói:

" Tiểu thư đã tỉnh rồi, đây là cháo và thuốc, cô hãy uống lúc còn nóng."

" Thuốc quá đắng ta không muốn uống."

" Tiểu Thư đang bị thương nếu không uống thuốc sao có thể khỏi bệnh được. Thuốc này là đích thân chủ nhân sắc cho người đấy."

" Ngươi có nói dối không vậy, tên mặt lạnh đó mà chịu sắc thuốc cho người khác sao"?

" Nếu là người khác chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nhưng nếu là tiểu thư thì khác. Từ trước đến nay nô tì chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân đối với bất kỳ ai quan tâm chăm sóc như cô. Hôm qua lúc mang tiểu thư về ngài ấy vô cùng lo lắng, lại thức suốt đêm để ở bên chăm sóc cô. Cho dù là công chúa Cửu Châu cũng không được chăm sóc chu đáo như vậy đâu."

Nhất Hạ có chút khó tin về chuyện này, nhưng sau khi cô uống thuốc và ăn cháo liền biết lời nha hoàn nói là sự thật. Cái hương vị của những món do Dịch Thiên nấu giống như địa ngục, lần nào Nhất Hạ ăn cũng cảm thấy kinh hãi. Nhân cơ hội hắn không có ở nhà, cô rất tò mò về đời tư của hắn ta, liền hỏi:



" Ngươi làm nha hoàn ở đây bao lâu rồi?"

" Nô tì đến đây đã được 3 năm rồi."

" Vậy ngươi chắc hẳn biết không ít chuyện về Dịch Thiên nhỉ?"

" Chuyện này nô tì biết không nhiều lắm, nếu tiểu thư muốn biết có thể hỏi Dịch Phong đại nhân."

" Hỏi hắn sao? Chắc chắn hắn sẽ nói những lời tốt đẹp cho chủ của mình, thứ ta muốn nghe là sự thật kìa. Cô mau nói xem 3 năm qua Dịch Thiên đã yêu bao nhiêu người rồi?"

Nha hoàng suy nghĩ 1 chút rồi nói:

" Ba năm qua chủ nhân luôn tìm kiếm tiểu thư lại còn phải đối phó với nhị điện hạ, lấy đâu ra tâm tư để yêu người khác."

" Dịch Thiên vẫn luôn tìm kiếm ta sao?"

" Vâng! Ngài nào chúng nô tì cũng thấy ngài ấy u sầu vì nhớ tiểu thư đấy. Cũng may bây giờ đã tìm được cô rồi, chủ nhân ngày nào cũng cười 1 mình như tên ngốc vậy."

Nói xong câu này nha hoàng vội lấy tay che miệng lại, nếu để Dịch Thiên biết cô ta vừa nói xấu mình, không biết bản thân sẽ bị xử lí ra sao nữa.

Nhất Hạ lắng nghe gần nửa buổi cũng hiểu được những ngày tháng Dịch Thiên phải trải qua suốt 3 năm. Tuy cô rất cảm động với tình cảm hắn dành cho mình, nhưng mối thù giữa 2 người vẫn còn đó cô không thể có chút tình cảm nào với Dịch Thiên được.

Dịch Thiên vừa về, Nhất Hạ liền đến thư phòng tìm hắn để hỏi về mấy tên vừa bắt được hôm trước. Nhưng Dịch Thiên không những không trả lời, thái độ đối với cô còn rất lạnh nhạt. Nhất Hạ biết hắn đang giận vì chuyện cô tự ý hành động, nhưng vẫn cô ý trêu chọc:



" Ta biết ngay mà, nam nhân các người nói yêu chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời. Vừa qua vài ngày liền thay đổi yêu người khác rồi sao?"

Dịch Thiên dù đang giận dỗi nhưng lại sợ Nhất Hạ hiểu lầm, liền nói:

" Ta làm gì được nhiều người theo đuổi như ai đó, mỗi lần chán liền thay 1 người khác. Dịch Thiên ta trước nay yêu người khác đều nhất kiến chung tình. Ngược lại là người nào đó không biết nghe lời tự mình hành động, kết quả hại ta lo lắng nhăn hết da mặt."

" Ta có loại thuốc làm giảm nếp nhăn, ngươi có muốn mua không?"

" Ta đã đủ đẹp rồi, nếu diện mạo anh tuấn hơn chút nữa sẽ khiến nam nhân khắp thiên hạ ghen tị."

Nhất Hạ cười phá lên, không ngờ tên Dịch Thiên này còn tự mãn hơn cả mình, hai người đúng là 1 đôi trời sinh.

" Vậy mĩ nam làm ơn nói cho ta biết đám người kia đã khai gì rồi?"

Nghe Nhất Hạ khen thì cũng vui, nhưng Dịch Thiên vẫn còn giận chẳng thèm nói với cô nửa lời. Hết cách, Nhất Hạ đành phải dùng chiêu mà mọi nữ nhân đều xài, đó là giận ngược lại. Cô 1 mạch đi đến địa lao của Võ Thành Ti, mặc cho Dịch Thiên đang làm giá trong phòng.