Cứ tưởng lời nói này sẽ chọc giận được Nhất Hạ, nhưng ai ngờ cô ta vẫn cười tươi như không có chuyện gì, còn đắc ý khoe khoang.
- " Dịch đại nhân quả nhiên tra xét như thần, vừa nhìn cái đã biết ngay ta đi vào bằng cửa sau.
Mỗi ngày ta đều thức dậy rất trễ, nếu không đi cửa sau sẽ bị Liêm đại nhân trách phạt đấy.
Nói đến mấy trò mưu mô này ấy mà, ta không thiếu gì cách. Nếu Dịch đại nhân muốn học, ta có thể truyền dạy cho ngài một ít kinh nghiệm."
Dịch Thiên chẳng thèm đến xỉa đến Nhất Hạ, không hiểu sao loại người thiếu đứng đắn như vậy. Mà hoàng thượng cũng có thể phái đến, giúp hắn tra án. Đợi lát nữa vào cung, hắn nhất định phải bẩm báo chuyện này. Nhưng ai ngờ chuyện Nhất Hạ nói sau đó, khiến hắn phải thay đổi cái nhìn.
- " Người này bị trúng trùng độc."
Dịch Phong nhanh chóng phản bác lời hắn ta.
- " Ngọ tác đã kiểm tra qua thi thể, trên người hắn không có lấy một vết thương nào, sao có thể trúng trùng độc được."
- " Ngươi bị ngốc à? Chính vì trên cơ thể không có vết thương nào, nên mới nói là trúng trùng độc."
Dịch Thiên cũng cảm thấy tò mò, tuy hắn ta có nuôi nhện độc. Nhưng muốn làm hại người khác, vẫn cần dùng răng để cắn. Mà một khi dùng răng ắt hẳn phải để lại dấu tích.
- " Ngươi nói hắn bị trúng trùng độc, nhưng trên cơ thể không có vết thương. Chẳng lẽ trùng độc tự chui vào trong cơ thể hắn?" Dịch Thiên hỏi
- " Phải! Trùng độc chính là chui vào từ miệng hắn, lúc chui ra cũng chính từ miệng.
Các người xem trong lưỡi của hắn còn dính một chút thịt sống này."
Dịch Phong lại lớn tiếng.
- " Ăn nói bậy bạ! Một con vật sống ở trong cơ thể người không quá một canh giờ sẽ bị chết. Sao có thể chui ra mà không chút tổn hại nào được."
- " Đó chính là điểm đặc biệt của trùng độc, bọn chúng có sức sống dai dẳng khác thường.
Dễ trị nhất chính là đám côn trùng chỉ tạo ra vết thương ở bên ngoài.
Khó trị nhất chính là đám cổ trùng chuyên ăn thịt người."
Dịch Phong vừa định lên tiếng thì lại bị Dịch Thiên cản lại, hắn hỏi Nhất Hạ.
- " Ngươi có cách nào chứng minh những lời mình vừa nói không?"
- " Xem ra Dịch đại nhân vẫn không tin ta nhỉ. A! không đúng! có phải là Dịch đại nhân kiến thức nông cạn. Xưa nay chưa biết đến loại trùng độc này không nhỉ?"
Dịch Thiên lạnh lùng nhìn Nhất Hạ, khiến hắn ta không dám đùa giỡn thêm một khắc nào nữa. Trong lòng lại không ngừng mắng tên Dịch Thiên thối tha.
- " Muốn chứng minh lời ta nói rất dễ, mổ bụng ra nghiệm thi."
- " Ngọ tác sớm đã nghiệm thi rồi, không phát hiện vấn đề gì cả." Dịch Thiên lạnh lùng đáp.
- " Nhìn cái thi thể này là biết các người không nghiệm khi đàng hoàng rồi. Phải mổ phần bụng ra, mổ cả hộp sọ ra nữa."
- " Ngọ tác của Võ Thành ti làm việc thế nào, không đến lượt ngươi nói là không đàng hoàng đâu." Dịch Phong mắng.
Nhất Hạ thở dài, lộ vẻ chán nản.
- " Võ Thành Ti các người đúng là bảo thủ, việc không tốt người ta góp ý lại bị mắng như vậy. Các người cứ như vậy thì bao giờ mới khá lên đây?"
- " To gan! Ngươi dám mắng Võ Thành Ti...."
Dịch Phong còn chưa nói hết đã bị ngỗ tác cắt lời.
- " Đại nhân! Người mau qua đây xem!"
Cả đám người cùng qua đó xem, chỉ có mình Nhất Hạ vẫn đứng im một chỗ. Có vẻ như hắn ta đã biết chuyện gì đang xảy ra.
- " Nội tạng và não quả nhiên đã bị ăn toàn bộ. Tại sao ban nãy các người lại không nói chuyện này?" Dịch Phong vừa bất ngờ, vừa tức giận mắng
Ngỗ tác nói với giọng run rẩy.
- " Ban nãy người nghiệm thi là đệ tử của thuộc hạ. Nó chỉ nhìn bên ngoài, thấy không có dấu hiệu trúng độc. Cơ thể lại không có vết thương, nên cho rằng bị đột quỵ."
- " Các người thân là ngỗ tác của Võ Thành ti, mà lại hành sự qua loa thiếu cẩn thận như vậy. Suýt chút nữa làm ta phá sai án rồi.
Các ngươi nói ta nên phạt các ngươi thế nào đây?" Dịch Thiên lạnh lùng hỏi
- " Thuộc hạ làm sai, đáng phải chịu tội. Xin nhận bất cứ hình phạt nào từ đại nhân."
- " Về gặp Hình Bảo nhận 20 gậy đi."
Nhất Hạ trợn tròn mắt nhìn Dịch Thiên, tên Hình Bảo to con đó sức mạnh không tầm thường. Chỉ một gậy đã có thể đập gãy xương của người khác. Tên này để thuộc hạ nhận 20 gậy, không phải là muốn hắn thịt nát xương tan sao?