"Đặc biệt là ngươi đấy Cố Tiên Nhi. Chẳng lẽ ngươi không biết Trần Trường An rất mạnh à?"
Nghe nói như vậy, Cố Tiên Nhi có chút xấu hổ nói: "Đại Hoàng tiền bối, ta biết công tử rất mạnh, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác".
"Ta... Ta thực sự không ngờ công tử... lại mạnh như vậy!"
"Hiện tại không có Phong Vô Lượng, hoàng thất của hoàng triều Phụng Thiên có lẽ sẽ bắt đầu hoảng sợ r
Đúng như Ngô Danh Đao đã nói, Ân gia vào lúc này hoàn toàn hoảng loạn.
Trước đó, bọn họ biết mình có thể phải đối mặt với một kẻ thù cường đại, một sự tồn tại không thể chống lại được.
Nhưng không ai ngờ được thực lực của đối phương lại đạt tới trình độ như vậy.
Phong Vô Lượng, đây chính là Tiêu Dao Phong Đế Phong Vô Lượng đó. Ngay cả hắn ta cũng không được thì Ân gia có bản lĩnh gì có thể ngăn cản được Trần Trường An?
Điều quan trọng nhất là cho đến bây giờ, bọn họ hoàn toàn không biết tại sao Trần Trường An lại phải nhắm vào Ân gia, nhắm vào hoàng triều Phụng Thiên!
"Ngươi... có bao giờ bị đánh bại chưa?”
Đột nhiên, Phong Vô Lượng hỏi một câu mà không biết Trần Trường An đã nghe qua bao nhiêu lần.
Đã từng bị đánh bại chưa?
"Không có, chưa từng thất bại", Trần Trường An thành thật trả lời. Chưa từng thất bại?
Lại chưa từng thất bại?
"Hahahahal"
"Tốt!"
"Rất tốt!"
"Xem ra, ta không phải là người duy nhất chịu thua dưới tay của ngươi”.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Như vậy thì ta cũng không có gì phải buồn bực", Phong Vô Lượng đột nhiên bật cười, hắn ta dường như rất hài lòng với câu trả lời này. "Chuyện này... có tính là đang tự an ủi mình không?", Trần Trường An có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Tính, cũng không tính”.
“Trên đời này có nhiều người đáng thương như vậy, có thêm một người như †a thì thế nào?"
"Chuyện hôm nay cũng xem như giải quyết được tiếc nuối trong lòng ta. Từ nay về sau, ta sẽ không cố chấp đánh bại ngươi nữa".
"Chuyến đi này cũng không lỗ gì!" "“Thua cũng không thiệt!" "“Hahahahal"
Sau khi Phong Vô Lượng nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không hề hoảng loạn nữa, ngược lại vui sướиɠ mà bật cười thật lớn.
Dù sao cũng là cường giả thuộc cảnh giới Đại Đế, sao tâm trạng lại có thể khốn khổ như vậy?
Chỉ là chấp niệm trước đó khiến hắn ta quá chấp chấp, nếu đã không còn chấp niệm, thắng hay thua thì có quan hệ gì với hắn ta đâu chứ?
Dù sao... ta cũng không phải là người duy nhất bị bại dưới tay của Trần Trường An. "Ngươi đi làm việc của ngươi đi". “Ta cáo từ trước!"
Nhìn thấy Phong Vô Lượng chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người trong Ân gia đều hoảng sợ.
"Tiền bối, tiền bối, ngài không thể rời đi".
"Nếu ngài rời đi thì chúng ta phải làm thế nào?", Ân Công Vũ trực tiếp quỳ sụp xuống đất, suýt bật khóc khi nhìn Phong Vô Lượng.
Phong Vô Lượng liếc nhìn Ân Công Vũ một cái, hỏi: "Ta thiếu nợ ân tình của ngươi à?”
"Đương nhiên là không nợ”.
"Ân gia của ngươi đã hứa cho ta ích lợi gì sao?"
"Chưa từng".
"Nếu đã như vậy, các ngươi bị thế nào thì liên quan gì đến ta?"
"Thực sự cho rằng ta vì Ân gia của các ngươi mới đến à?"