Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1016: Chương 1016




Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, cô ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Bân.

Giống như lần đầu tiên gặp gỡ, Triệu Bân khiến cô ấy có cảm giác rất quen thuộc.

“Bái kiến sư thúc!”
Triệu Bân rất lễ phép, từ xa đã đứng lại, hành lễ với Lạc Hà.

“Nhóc con, sao lại chạy đến núi Lạc Hà của ta thế này?”, Lạc Hà mỉm cười, nhẹ nhàng lật sách mà đọc.

Thanh Dao thắc mắc thì ông ta cũng vậy, Triệu Bân là người nổi tiếng, sao ông ta có thể không biết hắn.

Sau khi ông ta nghe chuyện ngày hôm nay thì cũng có cái nhìn khác về Triệu Bân, không ngờ hắn đã đập tàn phế ba cao thủ cấp Huyền Dương bị thương nặng chỉ trong một trận.

“Muốn tìm sư tỷ Thanh Dao nói chuyện chút ạ”, Triệu Bân mỉm cười.

“Nói chuyện đi!”
Lạc Hà không nhìn hắn nữa, tiếp tục xem sách cổ, ông ta là một tiền bối đức độ, tuyệt đối sẽ không nghe lén.


“Tìm ta?”, Thanh Dao đã đứng dậy.

Triệu Bân bước tới trước, liếc nhìn Lạc Hà rồi mới nhỏ tiếng nói: “Nghe nói sư tỷ Thanh Dao có một quyển bí tịch về Thiên Nhãn, có thể cho sư đệ xem chút không? Ta sẽ không xem không đâu, hoặc là, ta sẽ mua!”
“Sao ngươi biết ta có bí kíp Thiên Nhãn?”, Thanh Dao mỉm cười hỏi.

“Ta nghe được ở Cửa Hiệu Lâu Đời”, Triệu Bân cười hehe.

“Ngươi có Thiên Nhãn sao?”, Thanh Dao nói bằng khẩu hình miệng.

Triệu Bân không trả lời, cũng không giấu giếm, chỉ khẽ gật đầu.

“Đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi!”, Thanh Dao mỉm cười là nhẹ nhàng nói.

“Giá cả có thế thương lượng!”, Triệu Bân mỉm cười, vò hai tay lại với nhau đàm phán.

“Không bán!”
“Đừng mà!”
“Thật thà trả lời ta một vấn đề thì còn có cơ hội thương lượng”, Thanh Dao mỉm cười nhìn Triệu Bân.


“Sư tỷ cứ hỏi!”
“Phải chăng ta và ngươi đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Quả nhiên, không vượt ngoài dự đoán của Triệu Bân, vẫn là vấn đề đó.

Hôm nay hắn đã nghe câu này ba lần rồi, Liễu Như Nguyệt đã hỏi một lần, Bát Nhã hỏi một lần.

Thanh Dao nhìn thẳng vào hắn, chỉ chờ một câu trả lời, nếu như Triệu Bân nói dối thì khó mà qua được mắt cô ấy.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi lại khẽ gật đầu.

“Đã gặp ở đâu?”, Thanh Dao gạn hỏi tiếp.

“Thành Vong Cổ”.

“Là ngươi thật sao?”
Thanh Dao tiến lên một bước, ôm lấy Triệu Bân.

Không cần phải nói gì thêm, chỉ cần ba chữ “Thành Vong Cổ” thì đã có đáp án rồi.

Cô ấy vừa ôm đúng lúc Lạc Hà liếc mắt lại nhìn, ông ta không cầm vững tách trà trên tay nữa.