Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1091: Chương 1091




Triệu Bân nhìn thấy hắn ta thì sát ý liền nổi lên, đâu chỉ có quen không thôi mà phải nói là quá quen, đấy là Vương Dương của nhà họ Dương.

“Đáng chết mà!”
Triệu Bân hừm lên một tiếng lạnh lùng, sát ý lạnh buốt.

Sát ý của hắn không chỉ nhằm vào Vương Dương mà còn cả Bát Nhã.

Nếu như tối đó Bát Nhã không nhúng tay vào thì Vương Dương đã sớm mất mạng rồi, thôn dân ở đây cũng đâu đến nỗi phải bị Vương Dương đồ sát.

Sự từ bi của nhà Phật đã làm đảo lộn nhân quả của người đời.

Bây giờ xem ra nhân quả đó đã nhuốm đầy máu rồi.

Xác chết đầy đất chính là bằng chứng của nhân quả.

Những sinh mạng vô tội đó chính là cái giá phải trả cho sự thương hại.

Lúc này, Triệu Bân rất muốn kéo Bát Nhã đến đây, để cho tín đồ nhà Phật như cô ta nhìn thử cảnh tượng máu me thảm khốc này, cũng muốn hỏi cô ta thử “Phật quang từ bi đó của cô có thể dập tắt được tội ác của ma đầu hay không?”
“Khí huyết thật là tinh khiết!”

Vương Dương cười man rợ, liếm đầu lưỡi đỏ thắm, vứt thôn dân vẫn chưa hút khô đi và đi về phía Triệu Bân.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, mái tóc đầy máu của hắn ta tung bay càng khiến hắn ta giống như một vong hồn, vô cùng đáng sợ.

Triệu Bân nhận ra hắn ta.

Nhưng hắn ta lại không nhận ra hắn.

Cũng đúng, cảnh giới Thiên Võ còn không thể nhìn ra được Triệu Bân thì nói gì đến hắn ta.

“Nhập ma rồi sao?”, Triệu Bân đứng lại, chau mày lần nữa.

Hắn có thể cảm nhận được ma lực đáng sợ từ trong cơ thể của Vương Dương toát ra, chắc là hắn ta có truyền thừa từ ma hoặc là đã tu ma công gì đó, hơn nữa còn kèm theo một loại công pháp tà ác, hút máu người để tu luyện, nhiều người vô tội như thế bị giết chết là ví dụ đẫm máu nhất, tên ma đầu này đã dùng người sống để gia tăng ma lực của mình.

Chuyện khiến hắn kinh hãi còn có tu vi của Vương Dương.

Lần trước khi gặp Vương Dương, tên này mới chỉ là một tên cấp Chân Linh.

Thế mà bây giờ hắn ta đã là Huyền Dương tầng bốn rồi, dù cho bứt phá thì cũng không nhanh được như thế.


Xem ra, sau khi được Bát Nhã cứu đi thì Vương Dương đã có được tạo hóa kỳ diệu nào đó, thậm chí là thay da đổi thịt, từ đó mới có thể có thành tựu như hôm nay.

Sức mạnh dồi dào của hắn ta còn mạnh hơn cả U Lan khi bộc phát, hắn không thể đảm bảo thần trí của Vương Dương hiện giờ có tỉnh táo hay không, chỉ biết lúc này, đối thủ cũ của mình đã mạnh vượt quá sức tưởng tượng.

….

Giết!
Vương Dương hét lớn lên, tiến đến với ma sát cuồn cuộn.

Hắn ta tung ra một chưởng, đại ấn hình bàn tay năm ngón tối đen liền ập xuống, còn có cả ma văn chạy quanh giữa các ngón tay.

Không nhắc đến tu vi của hắn ta, chỉ nói đến chưởng này thôi thì cũng mạnh lắm rồi, e là võ tu cùng cấp cũng không có ai có thể đỡ nổi, vì bên trong chân nguyên của hắn ta tiềm ẩn ma lực đáng sợ, mạnh hơn so với chân nguyên của võ tu nhiều.

Gào!
Khí huyết Triệu Bân dâng cao, hắn xuất chưởng Uy Long để đỡ đòn.

Hai chưởng gặp nhau tạo nên tiếng nổ lớn, một quầng sáng lan rộng ra.

Nếu quan sát hai bên thì có thể thấy Vương Dương chỉ lùi về sau nửa bước còn Triệu Bân thì lùi hẳn cả một bước, ngón tay bị rách, máu tươi chảy ra, đối đầu trực diện với Vương Dương một chiêu mà bị chấn động đến mức cánh tay tê dại.

Đọ sức mạnh thì hắn đã ở thế hạ phong.