Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1095: Chương 1095




Khóe miệng Vương Dương nhếch lên, hắn ta lại tiếp tục thay đổi ấn quyết.

“Phong ấn ta?”
Triệu Bân hét lên một tiếng rồi bộc phát ra khí huyền hoàng khiến cho tòa tháp ma nứt ra một đường, ngay sau đó hắn lại tung quyền vào vết nứt khiến cho nó vỡ ra rồi mạnh mẽ bay thẳng lên trời như một con rồng.

“Hay lắm”.

Vương Dương đánh ra một chưởng hướng lên trời, muốn đánh rơi Triệu Bân ngay lập tức.

Triệu Bân sớm đã đoán được chuyện này, hắn cũng ngay lập tức phất tay biến ra một cây thương phóng thẳng về phía bàn tay của Vương Dương.

Giết!
Huyết tinh khí phóng ra từ cơ thể của Vương Dương hung hãn oanh tạc tới từ hướng ngược lại để hóa giải nguy hiểm.

Khi Triệu Bân vừa ổn định được cơ thể thì hắn liền thi triển Hổ Gầm Long Ngâm phối hợp với võ hồn.


Đòn công kích này khiến cho Vương Dương bị nội thương và thế công của hắn ta cũng yếu dần đi.

Triệu Bân nhân cơ hội áp sát, roi sắt đen trên tay hắn đã nặng nề giáng một đòn xuống gáy của Vương Dương.

Tiếng vang của một đòn này nghe thật vui tai.

Vương Dương kêu rên, từng bước lui về phía sau.

“Kêu đi, ta cho ngươi kêu”.

Triệu Bân cầm roi sắt đuổi theo, liên tục quất vào đầu của hắn ta.

Cây roi sắt này chuyên dùng để đánh vào tinh thần lực nhưng cũng có thể dùng để đánh người, người có võ hồn tất nhiên sẽ có thể chống đỡ, nhưng người không có võ hồn thì sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, mỗi một roi quất xuống đều khiến cho Vương Dương đau đến mức chết đi sống lại, thất khiếu đều chảy máu, đầu óc đau nhức như muốn nổ ra.

Á!
Vương Dương gầm lên, không biết là do tức giận hay là do đau đớn.


Tiếng gầm của hắn ta rất có uy lực, chính xác mà nói thì tiếng gầm này mang theo ma lực cuồn cuộn oanh tạc ra ngoài, ngay cả Triệu Bân đã mở ra kỳ lân thể cũng không thể nào chống đỡ được, cho nên liền bị chấn bay ra xa lần thứ ba.

“Trảm”.

Triệu Bân bị chấn bay những vẫn không ngừng công kích, hắn ngay lập tức dùng hồn ngự kiếm.

Hắn đã có tính toán từ trước, trong lúc hắn dùng roi sắt đen đánh Vương Dương thì hắn cũng đã đồng thời điều khiển kiếm Long Uyên xuất ra.

Phụt!
Vương Dương vừa mới đứng vững thì đã bị một kiếm chém bay đầu.

Từ cổ của hắn ta phun lên một cột máu hết sức chói mắt.

Đầu của Vương Dương lăn xuống đất, cơ thể không đầu đung đưa trong gió, cột máu trên cổ không ngừng phun ra nhưng dường như vẫn còn mang theo một tia sinh cơ nhàn nhạt mờ ảo.

Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Cơ thể không đầu đó vậy mà không hề ngã xuống, từ bên trong cột máu đang phun ra trên cổ không ngờ lại dần dần sinh ra một cái đầu mới, đó vẫn là đầu của Vương Dương nhưng gương mặt đã càng lúc càng trở nên dữ tợn hơn, hắn ta lắc lắc cái đầu mới mọc một cách sảng khoái, ma khí trên cơ thể của hắn ta càng lúc càng nồng nặc, Triệu Bân mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kêu rên của các oan hồn đang quẩn quanh cơ thể của hắn ta.