Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1105: Chương 1105




Phù!
Triệu Bân thở dài nhẹ nhõm, giải trừ ma đạo, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Đêm nay là một đêm khó quên với hắn, trước tiên là quyết đấu với Vương Dương, giết ba lần mới giết chết được hắn ta, trong tình trạng thương nặng mà còn bị kẻ mặc áo đen đuổi giết, chạy suốt cả nửa đêm rồi mới có trận phản kích này, nói là hắn đi một lần đến trước Quỷ Môn Quan thì cũng không phải nói quá, may mà đã tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Đi đâu cũng sống không yên!”
Triệu Bân thở hổn hển, nhét một đống dược hoàn, đổ ào ào linh dịch vào mồm.

Ma đạo tán đi, hắn trở lại trạng thái suy yếu, hơn nữa là cực kỳ suy yếu.

Bây giờ mà lại có một võ tu đến, cho dù là một tên cảnh giới Ngưng Nguyên yếu nhất thì cũng có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.

May mà, hắn chọn được một chỗ tốt.

Vực sâu âm u quạnh hiu, chắc không có ai tới đây đâu.


Sau nửa canh giờ, Triệu Bân mới đứng dậy, tìm kiếm trên người kẻ mặc áo đen, tìm ra một xấp dầy ngân phiếu, còn có một viên đan hai vân cùng với ba lọ dược hoàn.

Ngoài ra, thanh kiếm của kẻ mặc áo đen được đúc từ ô kim huyền thiết, cấp bậc không tính là thấp, tất nhiên là bị hắn thu về luyện vào Long Uyên.

Sau khi huỷ xác, xoá sạch vết tích, hắn mới lại ngồi xuống.

Hắn uống một ngụm lớn linh dịch xong mới lấy ra miếng ngọc bội mua từ chỗ tộc trưởng Chu gia.

Ngọc bội sáng trong màu xanh biếc, phản chiếu ánh sao lờ mờ, còn toả sáng rực rỡ, không phải vật gì quý giá, theo hắn thấy thì cũng không khác biệt mấy với những ngọc bội bình thường.

“Sẽ là một món bảo bối sao?”
Triệu Bân để ngọc bội và hồ lô nhỏ cùng một chỗ.

Hồ lô rung lên, chấn động làm cho ngọc bội vỡ vụn thành bột.

Từ trong bột phấn, một tia sáng bay ra ngoài, bị hồ lô hút vào, thân hồ lô bỗng toả ra quầng sáng màu tím vàng sáng chói, nhưng chỉ bất chợt hiện lên một chút, ánh sáng chói chang đã biến mất, trở về yên bình.


Triệu Bân đưa tay ra cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, không có thay đổi gì.

Hắn nhìn xuyên qua miệng hồ lô xem xét bên trong, mới thấy không gian lớn hơn một vòng.

“Không tồi!”
Triệu Bân cười cười, có tác dụng là tốt, bằng không thì mất trắng bạc.

Âm thầm thu lại suy nghĩ kia, hắn cầm bầu rượu lên, rơi vào trầm từ.

Nghĩ gì đây? Tất nhiên là nghĩ về Vương Dương, giết hắn ta ba lần mới giết chết được.

Đến nay, hắn vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc là loại truyền thừa gì mới có thể chuyển chết thành sống.

Phá tâm mạch, chém đầu đều không giết chết được hắn ta.

Truyền thừa ma đạo rất nhiều, nhưng không biết loại truyền thừa của Vương Dương là mạch nào trong số đó, còn cả Phượng Vũ cũng có liên quan tới ma đạo, rốt cuộc nơi này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật về Ma tộc.

“Tiểu bối, đánh rất giỏi nha!”
Triệu Bân đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua, khàn không thể tả.

“Ai đó?”