“Nếu để ngươi chạy thoát thì lão già này sẽ mất mặt lắm”.
Tiếng cười âm u của Thi Sơn vang vọng, tay áo vung lên, kiếm khí đầy trời chém xuống, mỗi một kiếm khí đều vô cùng sắc bén khiến gốc cây lớn bị xẻ thành từng mảnh, nham thạch cứng rắn cũng bị chém nát như miếng đậu hủ.
Đó chính là uy thế của Địa Tạng tầng cao nhất, tiện tay đánh một cái là đủ đáng sợ rồi.
Hắn từng ngoảnh đầu nhìn lại, muốn cho Thi Sơn… Một chiêu thuấn thân tuyệt sát.
Ngượng ngùng ở chỗ hắn không đủ đồng lực.
Dù đồng lực đủ thì với tu vi của hắn hiện nay cũng chẳng phá nổi phòng ngự của Thi Sơn, cảnh giới Địa Tạng tầng cao nhất không phải là người Chân Linh tầng cao nhất có thể so sánh, chỉ mỗi chân nguyên hộ thể thôi đã đủ để hắn không thể chạm vào người đó rồi.
Trừ khi đối phương đã bị thương nặng từ trước.
Hoặc là lộ ra sơ hở chí mạng.
“Cảnh giới Chân Linh mạnh như ngươi, cũng lâu rồi ta không thấy”.
Thi Sơn cười âm hiểm, tiếng cười có ma lực mê hoặc lòng người, cứ đuổi theo mãi không dừng, lần lượt vung tay áo lên, chém một loạt kiếm khí xuống, đã xem Triệu Bân là con mồi của mình.
Trên lưng Huyết Điêu, Ma Tử lẳng lặng nhìn.
Triệu Bân đoán không hề sai, hắn ta bị Thi Sơn tóm, bị trói không cử động được.
Keng!
Ma Tử ngước lên, Thi Sơn lại chém một loạt kiếm khí xuống.
Sau đó trông thấy màu đỏ của máu.
Kiếm khí quá nhiều, dù là Triệu Bân cũng không thể chặn hết được, trên người lần lượt xuất hiện vết máu.
Hắn dùng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, những vết kiếm nhanh chóng hồi phục như cũ.
“Lực hồi phục bá đạo thật”, đôi mắt già nua của Thi Sơn híp lại.
Vài giây sau, lão ta lại nói thêm một câu: “Không đúng, là lực tái sinh”.
Khi nói bốn chữ đó, hai mắt lão ta lóe lên ngọn lửa nóng rực.
Cứ tưởng Triệu Bân chỉ mạnh hơn cảnh giới Chân Linh bình thường một chút thôi, lần này nhìn lại mới thấy là một bảo bối, khỏi phải nói nhiều, chỉ với lực tái sinh đó thôi là đủ để nghịch thiên rồi, vượt hẳn giới hạn của sự hồi phục và cũng không phải là thứ lực hồi phục có thể so sánh, nếu lão ta học được thì dưới Thiên Võ có ai dám đụng tới.
Nghĩ thế, lão ta không đùa nữa mà trở nên nghiêm túc hơn.
Lão ta vung tay áo lên, một phù văn đen ngòm rơi xuống đầy trời như mưa.
Đó không phải là phù văn bình thường, là loại phù văn bị cấm, số lượng đó nhiều đến mức da đầu con người ta phải run lên. Rất nhiều đòn tấn công được ném xuống, chỉ cần một cái trúng vào Triệu Bân thôi là đủ để trói chân hắn rồi.
“Ép ta chơi lớn hả”.
Triệu Bân hừ lạnh, mở thiên cang hộ thể, một vầng sáng vàng bao bọc lấy hắn, dần mở rộng ra, sức mạnh vượt trời, phù văn đầy trời còn chưa đụng trúng thì đã bị hắn hất văng.