Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1132



Vì thế, cả Thiên Tông cứ nháo nhào cả lên, ai biết vẫn nghĩ đây là thánh địa tu luyện chứ người không biết lại tưởng nơi này đang họp chợ gì đông vui lắm, người già rồi thấy mãi cũng thành quen, mấy ngày này chưởng giáo thường mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Có tiền thì cứ chơi! Thua sạch rồi thì ngoan ngoãn lại, ai bày bàn cược ra cũng phải hiếu kính cho chưởng giáo một phần, nếu không lão tử sẽ phụng chỉ bắt giam, cho các người vào đại lao mà cược.

So với thế giới bên ngoài thì đỉnh Tử Trúc yên bình hơn nhiều.

Mục Thanh Hàn đã xuất quan, đứng dưới tán cây nhón chân quan sát.

Mai chính là tỷ thí tân tông, tiểu sư đệ lại không thấy bóng dáng.

Sư phụ đã ra ngoài tìm, đến nay vẫn chưa về.

Cô ta thấy Vân Yên trở về, nhưng cũng chỉ có một mình Vân Yên mà thôi.

“Không tìm thấy ư?”, Mục Thanh Hàn thử hỏi.

Vân Yên khẽ lắc đầu, mày nhíu lại thật chặt, cứ có linh cảm chẳng lành thế nào ấy, cảm giác như tiểu đồ đệ nhà cô ta đã bị giết người diệt khẩu rồi, nếu không tại sao xuống núi mấy ngày liền vẫn chưa quay về đỉnh Tử Trúc.

Về, chờ ta tìm được kho báu rồi sẽ về.

Thanh niên Triệu Bân đó vẫn còn đứng trước cửa phòng dưới địa cung đây mà? Vẫn còn bận nghiên cứu cơ quan để mở cửa, Thi Sơn đã bị giết rồi, một cánh cửa đá có thể ngăn được hắn ư? Hắn không tin mình chẳng đào được đống kho báu đấy.

Ầm!

Tới nửa đêm mới nghe thấy một tiếng ầm vang lên.



Cuối cùng cửa đá cũng mở ra.

Còn chưa vào đã thấy ánh sáng rực rỡ lấp lánh, đúng là một kho báu khổng lồ, vàng này, bạc này, ngọc này, đồ sứ này… Chất thành đống, cả ngân phiếu cũng chồng cả núi, tầm mấy trăm ngàn là ít.

Ngoài ra còn có vũ khí và thuốc viên.

Điều khiến Triệu Bân vui sướng là nơi này có một viên Tam Vân Đan.

Ngoài ra còn có cả sách cổ, trong đó có rất nhiều quyển giống với sách trong Tàng Kinh Các của Thiên Tông, điều đó chứng tỏ bên trong Thiên Tông có người tộc xác chết gài vào, còn nhiệm vụ là gì ấy hả! Có lẽ là giống với U Lan, trộm bí quyển của Tàng Kinh Các, cũng có thể là thăm dò tin tức.

Mấy chuyện đó, Triệu Bân không quan tâm.

Hắn chỉ quan tâm đến bảo bối, hắn vung tay lên lấy hết vàng bạc châu báu, tất cả những món bảo bối có thể mang đi trong địa cung nho nhỏ này đều bị lấy sạch, không chừa lại chút gì, không gian trong chiếc nhẫn ma đủ lớn, có thể chứa thêm cả ngọn núi.

Nếu Thi Sơn còn sống chắc sẽ đứng ôm ngực khó thở.

Lão phu cực khổ vất vả mấy chục năm cuộc đời, cuối cùng tất cả đều thành vật dâng tay người.

Sự thật chứng minh ra đường tốt nhất nên thành thật yên phận một chút, ví như lão ta, bắt được Ma Tử rồi vẫn chưa thấy đủ, muốn tóm thêm một đệ tử Thiên Tông, đánh mất bảo bối thì không nói, còn mất cả mạng.

“Đây là cái gì thế?”

Sau khi gom hết bảo bối, Triệu Bân ngồi trên bãi đá cầm một vật quan sát.

“Không thể nào!”