Kim Huyền Chung nghiến răng nghiến lợi, quên mất thuật độn thổ.
Khi lão ta đến chắc chắn trong căn phòng đó đang có một người ẩn nấp, chỉ là lão ta không phát hiện mà thôi, khi lão ta kịp phản ứng thì trời đã tối muộn, có lẽ người đó cũng cao chạy xa bay rồi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Kim Huyền Chung hừ lạnh, cứ điểm bị phá hủy, Thi Sơn biến mất không rõ tung tích, bảo vật bị cướp hết sạch, làm cực kỳ sạch sẽ. Cứ điểm bị hủy cũng chẳng sao, Thi Sơn bị giết cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là bảo vật, nhất là cái hợp đá màu tím kia, đó cũng chính là viên gạch mà Triệu Bân nói, đó mới là vật quan trọng nhất, bây giờ bị người ta đánh cắp, có trời mới biết phải đi đâu tìm.
Soạt!
Bên này, Triệu Bân lướt đi như gió, như một bóng đen chạy ra khỏi khu rừng.
Hắn không tìm Vương Trác, cũng chẳng còn thời gian để tìm.
Trời sáng tỷ thí tân tông sẽ bắt đầu, hắn phải vội vàng quay về, lần này e là không dễ chịu, thân phận của hắn đã bị Ma Tử nhận ra, Ma Tử biết thì Ma gia cũng biết, nếu hắn ta nói ra ngoài, tộc xác chết không nhắm vào hắn mới là lạ, cả Huyết Y Môn, La Sinh Môn… Rồi bây giờ là Ma gia cũng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta giết chết.
Nghĩ thế, hắn lại thấy đau dạ dày.
Đó là một cơ hội rất tốt, không giết Ma Tử mà để tên này chạy thoát thì hậu hoạn về sau khó đoán trước.
Hóa thù thành bạn.
Thôi bỏ cái suy nghĩ đó sđi.
Đó chính là vấn đề mà Ma Tử đang phải vắt óc suy nghĩ trong kế hoạch của mình, đôi mắt cứ lóe sáng trong bóng tối, những gì Triệu Bân lo lắng cũng là những gì hắn ta do dự, một khi để lộ ra bí mật của Cơ Ngân, cả hai đều không có đường sống để quay về, lần sau gặp lại, sẽ là liều chết mới thôi.
Nói thật, hắn ta không hề muốn là kẻ địch của Cơ Ngân, đó quả là một nhân tài, mang về Ma gia sẽ là chuyện tốt đẹp nhất, vì thế hắn ta còn chẳng màng đến hiềm khích trước đó, ân oán gì gì đó, thù hận gì gì đó đều cười cho qua, chỉ cần Cơ Ngân sẵn sàng gia nhập Ma gia, hắn ta có thể trả bất kỳ giá nào.
Suy cho cùng hắn ta vẫn không nỡ hại người tài.
Ma gia xuống dốc, hắn ta là Ma Tử phải gánh vác trách nhiệm.
Vấn đề là Ma gia đến thế hệ của hắn ta thì chẳng còn bao nhiêu nhân tài, hắn ta cần một trợ thủ đắc lực để giúp Ma gia vực dậy, Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc chính là người được chọn tốt nhất.
Như những lời hắn ta đã nói trước đó, hai người bọn họ mà hợp sức thì sẽ là vô địch thiên hạ.
“Thánh Tử?”
Thấy Ma Tử đờ đẫn, người áo đen khẽ gọi một tiếng, cứ thấy lần này quay về Ma Tử của họ như biến thành một người khác, nói chính xác hơn là đã giấu đi sự sắc bén của mình, cũng đã điềm tĩnh hơn, có lẽ một kiếp nạn đã khiến hắn ta thay đổi? Hay là hắn ta gặp phải cú sốc lớn khi bị đánh bại?
“Thánh Nữ đâu?”, Ma Tử chuyển tầm mắt, thản nhiên hỏi.
“Vẫn còn dung hợp huyết mạch trong ao máu”, người áo đen vội vàng trả lời.
“Có tìm thấy Vương Dương đâu không?”, Ma Tử lại nói.
Người áo đen hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu: “Vẫn không thấy tung tích”.
“Tiếp tục tìm đi”.
“Thánh Tử, lão phu có một lời không biết có nên nói không”.