Trong lúc này, Liễu Như Nguyệt với chân thể Thiên Linh đã lên sân khấu, vóc dáng thướt tha.
Đối thủ của cô ta chính là nữ đệ tử thanh y.
Trận chiến này chưa đến ba đòn đánh đã kết thúc rồi, là nữ tử thanh y kia nhận thua, tự nhận mình đánh không lại, tự giác xuống đài. Ba bí pháp tấn công mạnh mẽ còn chưa phá nổi hàng phòng ngự của Thiên Linh.
“Bát Nhã, Châu Nguyên, lên võ đài!”, Ngô Huyền Thông hô một tiếng.
“Ta… bỏ cuộc!”, người tên Châu Nguyên kia thậm chí không nhúc nhích, vì biết mình đánh không lại.
Bát Nhã cũng giống như Sở Vô Sương, thong dong nhắm mắt, đến bây giờ vẫn chưa mở ra.
“Cô nhóc kia khá đấy”, lão Trần Huyền chọc chọc người Triệu Bân, mỉm cười gian xảo.
“Ừm!”
Triệu Bân khẽ đáp rồi không lên tiếng nữa, âm thầm cầu mong để hắn đối đầu với Bát Nhã, hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc gì đâu. Thù oán khi xưa, hắn nhớ rất rõ, vì cứu một Vương Dương mà không biết bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng.
“Ta… cũng chịu thua!”
Không đợi Hàn Tuyết với chân thể Âm Băng đứng dậy, đối thủ đã xua tay.
Người xem không hề thấy bất ngờ bởi đã đoán được từ trước.
Vòng loại đầu tiên sẽ có rất nhiều người tự bỏ thi, tới vòng hồi sinh, nếu đánh thắng vẫn sẽ được thăng cấp như thường. Trận chiến lớn như thế này sẽ luôn giữ lại cơ hội cho từng người tham gia, để tránh tình cảnh lúng túng khi bị đẩy xuống ngay từ vòng đầu vì hai kẻ mạnh gặp nhau.
Trên thực tế, chỉ cần đủ mạnh thì có cơ hội hay không cũng thế thôi.
Giống như Sở Vô Sương, từ khi ngồi xuống chưa từng mở mắt ra, như thể các đệ tử mới, bao gồm chân thể Thiên Linh, chân thể âm Băng đều không thể lọt vào mắt của cô ta, đúng thật là không coi ai ra gì.
“Nào, ngươi qua đây!”
Khi Triệu Bân đang nhìn thì Tô Vũ lôi hắn đi.
Giữa chừng, Tô Vũ nhét cho Triệu Bân mấy lá bùa trữ vật. Triệu Bân không mở ra, chỉ liếc mắt đã biết bên trong bùa trữ vật có gì, toàn là cả đống binh khí thượng hạng, đao, kiếm, thương, côn… cần gì cũng có.
“Tôi luyện giúp ta đi!”, Tô Vũ liên tục cười khà khà.
“Ngươi đúng là biết kiếm việc cho ta!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
“Toàn là binh khí của các anh em, không để ngươi luyện không công đâu!”, Tô Vũ mỉm cười, nhét cho Triệu Bân một lá bùa trữ vật nữa, bên trong chất toàn ngân phiếu với dược hoàn, những thứ này là chi phí tôi luyện binh khí.
“Chỉ lần này thôi đấy!”
Triệu Bân cất bùa trữ vật, không muốn chuyện tử lệ binh tinh ầm ĩ đến mức khắp thiên hạ đều biết.
Người thường không có tội, có tài mới thành có tội.
Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà bị người ta nhắm tới.
“Được thôi!”
Tô Vũ cười cười, đã bảo mà! Chỉ cần hắn ta lên tiếng thì Cơ Ngân sẽ giúp thôi.