Triệu Bân tiến về trước một bước, nắm lấy cổ tay của Hán Triều.
Hắn thi triển các động tác khá chuẩn mực: Vận khí huyết, dùng sức ở hông và chân, chuẩn xác vung đối phương lên không.
Giây phút đó, không biết có bao nhiêu người thót tim.
Hễ ai mà bị hắn bắt được thì chỉ có cái kết thảm và thảm hại hơn mà thôi.
Tiếp đó, ba tiếng vang lớn liên tục vang lên, tiếng sau còn lớn hơn cả tiếng trước.
Sau ba cú đập liên tiếp.
Khi Triệu Bân đứng vững thì Hán Triều đã phải quỳ xuống, nằm bẹp dưới hố sâu hình người. Đá vụn văng tung tóe ra vẫn chưa rơi xuống hết thì đã thấy máu trào ra từ miệng Hán Triều, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, xương cốt khắp người đều bị gãy gần hết, còn có cả tiếng la thảm thiết trước giờ chưa từng có nữa.
“Vậy… Là xong rồi sao?”, những người đứng xem ngây ra.
“Người ta đánh nhau đều tính bằng hiệp, còn người này thì tính bằng giây mà!”
“Ba giây, không thể nào hơn nữa”.
“Nếu như lên giường mà cũng nhanh như thế thì thật đau lòng”.
Rất nhiều tiếng xuýt xoa, tặc lưỡi, gần như từ lúc Triệu Bân tấn công đến khi Hán Triều ngã xuống, thời gian cũng chỉ có ba giây mà thôi, gọi hắn là “chàng ba giây” thì cũng không ngoa, nằm xuống nhanh không ai bằng.
“Cái tên nhóc này”.
Ngô Huyền Thông đang ở trên sàn đấu cũng hơi chau mày.
Tên nhóc trong lời của ông ta là đang chỉ Triệu Bân, tu vi cấp Chân Linh mà có tốc độ như thế thì nhanh quá, nhanh đến mức đến ấn quyết của Hán Triều còn chưa kịp hoàn thành là Triệu Bân đã tung một chưởng và ba cú đập liên hồi, từ đó kết thúc trận đấu trong chóng vánh. Ông ta làm trọng tài bao năm, đây là lần đầu tiên thấy có người bị đánh bại nhanh như Hán Triều.
“Thật sự đã đánh giá thấp hắn rồi”.
Tô Vũ xuýt xoa, Lâm Tà cảm thán, Dương Phong cũng than thở.
Không nói những thứ khác, chỉ nói đến tốc độ của Triệu Bân thôi, chắc hiếm có ai cùng cấp bậc có thể so bì với hắn. Họ chỉ biết Triệu Bân giỏi đập người khác nhưng không ngờ đến tốc độ, hắn cũng hơn người như thế. Hiển nhiên người được nữ soái giới thiệu đến không đơn giản như bề ngoài của hắn, người có quan hệ với nữ soái thì đúng là phi phàm.
“Thân pháp này trông quen thật”.
Xích Yên và thằng nhóc tóc tím đều lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm.
U Lan cũng lẩm bẩm như vậy, trong ký ức của cô ta cũng có một người sở hữu tốc độ nhanh như thế, có lúc cô ta còn thấy bóng dáng của người đó và Cơ Ngân chồng lên nhau.
“Các ngươi thua cũng không oan uổng”.
Vệ Xuyên lạnh lùng thốt ra một câu, hắn ta đang nói với Trịnh Minh, Ngụy Đằng và Viên Miểu.
Hắn ta đã đánh giá thấp Triệu Bân, không ngờ hắn lại có thân pháp tốt đến thế, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta. Chỉ có điều, Vệ Xuyên đâu có biết, từ lúc Triệu Bân lên đài diễn võ với đối thủ, hắn chưa từng dùng tới tốc độ như chớp giật của mình.
“Thú vị đấy”.
Các đệ tử cũ đều nở nụ cười thích thú, xem ra cái tên đi cửa sau này cũng có bản lĩnh. Nhưng mà cũng chỉ có chút ít bản lĩnh thôi, họ đều tự cho rằng, nếu lên sàn đấu với Triệu Bân thì mình đều có thể giành lấy thắng lợi, một tên cấp Chân Linh nhỏ bé mà thôi, thật sự cho rằng có tốc độ nhanh thì mình là thiên hạ vô địch sao? Buồn cười.
“Đồ đệ này của ngươi thú vị hơn ta tưởng tượng đấy”, Linh Lung cười.
“Đúng là chạy không hề chậm!”, Vân Yên mỉm cười, không xem sách nữa mà chuyển sang nhìn Triệu Bân.
“Lại đánh giá thấp ngươi nữa rồi!”, Mục Thanh Hàn hiếm khi nở nụ cười, rạng rỡ như hoa.
“Không… Không thể nào!”
Người khó chịu nhất vẫn là Hán Triểu, cơ thể hắn ta run lên từng đợt, tên này vẫn còn muốn đứng dậy đánh tiếp. Khổ nỗi muốn nhưng mà không đủ sức, cử động nhẹ thôi còn khó khăn nữa là. Hắn ta muốn nói, hắn ta vẫn còn át chủ bài chưa dùng đến, sư phụ truyền bi thuật bá đạo, hắn ta vẫn chưa thi triển mà, sao lại thua rồi chế? Tốt xấu gì thì cũng phải đấu vài chiêu, chưa đến ba giây đã phải quỳ, tên thối tha nhà người muốn biến ta thành truyền kỳ” sao?