Khi hắn ta xuất hiện trên đài, các nữ đệ tử đều dậy sóng, chủ yếu là bởi vì hắn ta quá đẹp trai.
Mộ Chiêu Tuyết đỏ mắt nhìn xung quanh xem là nữ đệ tử nào đang để ý tới Tư Không Kiếm Nam, đôi mắt đẹp của cô ta hừng hực lửa như muốn quát lên: hắn ta có thê tử rồi, các ngươi bình tĩnh lại hết cho ta, đừng có mà khiến cho ta nổi điên lên!
“May mắn thực sự rất quan trọng”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Nguyên nhân là bởi vì đối thủ của Tư Không Kiếm Nam yếu hơn hắn ta rất nhiều.
Đã đẹp trai lại còn may mắn, tức thật chứ!
Trận này kết thúc rất nhanh, không có gì bất ngờ.
Sau hơn mười hiệp thì Tư Không Kiếm Nam hạ gục đối thủ bằng một đường kiếm, thuận lợi thăng cấp.
Thê tử của hắn thì không may mắn như vậy, đối thủ của cô ta là tiểu Vô Niệm, cô ta đành phải bỏ quyền tỷ thí, vẫn còn một cơ hội tham gia lại, nếu như may mắn thì cô ta vẫn có thể thuận lợi thăng cấp.
“Đừng buồn, để trận sau Nam ca giải quyết tên nhóc đầu bóng lưỡng đó trút giận cho muội”.
Tư Không Kiếm Nam lớn tiếng nói, oai phong lẫm liệt dỗ dành thê tử.
Mọi người nghe xong thì đều liếc xéo Tư Không Kiếm Nam. Chiêu Tuyết không thể đánh bại Vô Niệm, ngươi còn không mạnh bằng Chiêu Tuyết, đòi giải quyết ai? Nhưng riêng Mộ Chiêu Tuyết nghe thấy vậy thì rất thích, liền mỉm cười tươi như hoa.
“Nhìn thấy không, phải tán tỉnh con gái như vậy đó”.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Triệu Bân, ngươi đúng là một khúc gỗ, bà đây dạy mãi mà không thông.
Theo Tú Nhi thì bị đánh, bị treo, chọc ghẹo nữ nhân… đều là phương pháp tu hành, cô ta từng là một nữ thần cao cao tại thượng, khó lắm mới có cơ hội được sa đọa phàm trần, nhất định phải được vui vẻ một chút.
“Người nào tên là Hoa Đô, lên đây”.
Trong khi Nguyệt Thần còn đang nói thì đã có một người khác nhảy lên đài, đáp xuống đánh ầm một tiếng.
Người vừa nhảy lên đài là một thanh niên cởi trần, tóc tai bờm xờm, thân hình cao lớn vạm vỡ, khí lực cường hãn, vừa nhìn là biết người chuyên tu sức bền, hắn ta vác theo một thanh lang nha bổng cực lớn rất phù hợp với kích thước của cơ thể mình.
“Cơ thể mạnh mẽ quá”, Triệu Bân lẩm bẩm đánh giá.
“Hắn ta là Man Đằng, nghe nói là người thuộc một nhánh của Man tộc”, Mục Thanh Hàn nói, không khó để nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta hiện lên một tia kiêng kỵ, nếu như nàng ta phải chiến đấu với Man Đằng thì cơ hội chiến thắng không vượt quá ba phần.
“Thảo nào”, Triệu Bân sờ sờ cằm nói.
Người Man chuyên tu sức bền của cơ thể, cho dù chỉ thuộc về một nhánh nhỏ của Man tộc nhưng cơ thể của Man Đằng cũng đã hết sức mạnh mẽ.
Nếu như có huyết mạch thuần túy của Man tộc thì cơ thể sẽ càng cường hãn hơn nữa.
Vèo!
Hoa Đô đã lên đài, nhìn biểu cảm của hắn ta có chút thiếu tự tin.
Khí thế rất quan trọng, đối diện với khí thế của một người Man vạm vỡ, Hoa Đô liền cảm thấy hết sức áp lực, hắn ta đã từng nghe kể về sự mạnh mẽ của người Man, xem ra đạo hạnh của hắn ta vẫn còn kém hơn đối phương một chút.
“Trông có chút không tương xứng”.
Đây là điều mà mọi người có mặt đều muốn nói. Thể chất của Man Đằng và Hoa Để đúng là không tương xứng. Man Đằng to lớn như một con bò mộng, còn cao hơn Hoa Đô cả một cái đầu, so sánh với hắn ta thì Hoa Đô chỉ như một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, đến nhìn cũng phải ngước mặt lên cao.