Triệu Bân bên kia vẫn là tiêu điểm của sự chú ý từ quần chúng, rất nhiều người thể hiện sự khinh bỉ dành cho hắn, cái gì mà đi cửa sau, rùa rụt cổ, con cóc, tra nam, bám váy đàn bà gì gì đó đều thành biệt danh cho hắn, ánh mắt bọn họ cũng có nghĩa như vậy.
“Lại nổi tiếng rồi”. Triệu Bân nắm hai bàn tay lại, cúi đầu xuống.
Trong một thoáng hắn còn liếc sang nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao đang nhìn hắn với ánh mắt đầy áy náy, nếu biết mọi chuyện sẽ thành thế này, cô ta nên lên đài đánh một trận, do cô ta suy nghĩ không chu đáo, bỏ quyền cũng chẳng sao, nhưng nó lại đẩy Triệu Bân lên đầu sóng ngọn gió.
“Cũng quen rồi”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Có một vài người ấy à! Không muốn thấy hắn sống tốt, dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng có thể phóng đại thành sao trên trời, nhiều người bỏ quyền như thế, tại sao chỉ nói mỗi mình hắn, lão tử trông thiếu đòn lắm hay gì?
Ầm! Ầm! Ầm!
Khi trên đài chiến đấu trở nên nóng bỏng hơn thì mọi người mới dần quên đi việc này.
Triệu Bân ngẩng đầu lên nhìn thấy U Lan trên đài.
Quần chúng đều ngồi thẳng người dậy, từ khi tỷ thí tân tông diễn ra tới nay họ vẫn chưa được thấy U Lan ra tay, tiểu đệ tử đỉnh Ngọc Tâm mạnh đến mức nào, phần lớn đều không biết, thế nhưng sư tỷ Nguyệt Linh của cô ta lại là người tàn nhẫn, nhất là vào đêm trăng tròn, lực chiến mạnh hơn bao giờ hết.
Có người từng nói Nguyệt Linh có thể đánh với Sở Vô Sương.
Cũng có người nói Nguyệt Linh dưới ánh trăng, đánh với Sở Vô Sương mấy chục hiệp cũng không thành vấn đề, nhưng đừng xem thường mấy chục hiệp đó, đó chính là thứ đủ để một thế hệ tự hào, nên biết rằng trong chiến đấu cùng cấp, dõi mắt khắp Đại Hạ này, có thể đánh với Sở Vô Sương vài hiệp thôi cũng chẳng có mấy, mà Nguyệt Linh chính là một trong số đó, hơn nữa phải ở đêm trăng tròn, đó cũng chính là thứ cô ta kiêu ngạo, muốn đụng tới cô ta, không có tư chất khủng bố thì đừng mơ tưởng, cũng như kẻ trên đỉnh Tử Trúc đó, một bức thư tình nhận về biệt danh con cóc.
Đối thủ của U Lan là một thanh niên áo màu vàng kim.
Đó cũng là một người chuyên tu thân thể, nhưng so với Man Đằng thì yếu hơn không chỉ là một chút, tay cầm đao lớn ánh vàng rực rỡ, trông cũng hơi đáng sợ, nhưng tiếc là tư chất không đủ.
Bộp! Leng keng! Keng!
Kiếm và đao chạm vào nhau, âm thanh leng keng vui tai, tia lửa lại lóe lên chói mắt.
Thanh niên áo vàng kim tấn công rất mạnh, một đao cực kỳ mạnh mẽ, chém xuống khiến đài chiến đấu xuất hiện khe nhỏ.
U Lan lướt đi như gió, bóng người bay bay cực kỳ nhanh nhẹn.
“Ẩn giấu thực lực”, Triệu Bân thấy rất rõ, dù U Lan không bùng nổ hết sức nhưng vẫn rất mạnh, đừng nói tới thanh niên áo vàng kim, dù Man Đằng lên đài cũng chưa chắc là đối thủ của U Lan, cô ta là thích khách, am hiểu nhất là tuyệt sát, không thể theo kịp tốc độ của cô ta thì chẳng khác gì một tấm bia sống.
Nếu U Lan mà bùng nổ thì thôi người thân cũng chẳng màng tới.
Theo hắn đoán, trong số những đệ tử vào Thiên Tông lần này, ngoài Sở Vô Sương thì e là chẳng còn ai đủ sức ngăn chặn trạng thái bùng nổ của U Lan, tất nhiên hắn cũng là một trong số đó, điều kiện tiên quyết là… Hắn mở trạng thái ma hóa kỳ lân.
“Chiêu thức đẹp mắt thật”, Mục Thanh Hàn than thở, người cô ta nói tất nhiên là U Lan.