“Trần sư huynh, làm ăn được quá nhỉ!”, có người đến, tiếng cười đầy mạnh mẽ.
Đó là sư phụ Viên Miểu, Kim Huyền Chung. Vẻ mặt tươi cười đó khiến mọi người nghĩ lão ta đến áp chú, trực thực tế lão ta đến để xem xét Triệu Bân, nội bộ tộc xác chết vẫn đang điều tra tung tích bảo vật.
Mà Triệu Bân chính là một trong số những mục tiêu.
“Chẳng mấy khi có dịp thế này, có muốn ủng hộ chút đỉnh không?”, lão Trần Huyền cười nói.
“Tất nhiên rồi”, Kim Huyền Chung tiện tay ném một xấp ngân phiếu, khoảng chừng mấy chục vạn lượng.
Lão Trần Huyền chẳng từ chối bất kỳ ai, nhận ngân phiếu xong lập tức khắc ngọc bài.
Kim Huyền Chung thì lại nhìn về phía Triệu Bân: “Hôm nay sư diệt Cơ Ngân có phong thái tốt quá nhỉ”.
“Sư bá đừng nói thế, mọi người nương tình thôi”, Triệu Bân mỉm cười.
“Thời buổi loạn lạc, tốt nhất nên khiêm nhường một chút”, Kim Huyền Chung phủi bụi trên vai Triệu Bân, thật ra là đang thu thập khí tức của hắn để mang về so sánh với thứ đang có.
Tất nhiên Triệu Bân thấy rất rõ động tác nhỏ của lão ta.
Vấn đề là hắn không thể ngăn được, nếu Kim Huyền Chung muốn thì lão ta có rất nhiều cách.
“Oan gia nên giải không nên kết”, lão Trần Huyền cười cười, đưa ngọc bài cho Kim Huyền Chung, ông ta cứ thấy sư đệ này không đến để áp chú mà đến vì Triệu Bân. Trước đó Viên Miểu bị đánh tàn phế, còn bị vơ vét mất 100 vạn lượng, làm sao mà hiền lành hòa nhã với hắn cho được, bản tính Kim Huyền Chung thế nào thì ông ta biết rõ.
“Làm gì có”, Kim Huyền Chung cười, nhận ngọc bài rồi xoay người đi.
“Tiểu tử, sau này cẩn thận một chút”, lão Trần Huyền nhắc nhở.
Triệu Bân không nói gì, chỉ lấy bùa trữ vật ra.
Bên trong là một cuộn tranh sắc xuân tươi đẹp, lão Trần Huyền cũng không tệ, còn nhắc nhở hắn, chỉ thế thôi là đủ để hắn bán cho ông ta một cuộn tranh rồi, giá cả cũng chẳng sung sướng gì, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm.
Triệu Bân cũng không khách sáo, dứt khoát ngồi luôn ở đó để quan sát trận chiến trên đài, Đường Hạo đã lên đài, đối thủ là một nữ đệ tử áo tím, một thanh nhuyễn kiếm như thân rắn được vung lên rất mạnh, cũng khá là am hiểu cách chiến đấu của Đường Môn, Đường Hạo tấn công mấy lần đều bị cô ta phá giải.
“Có tính đưa Tử Ngọc cho Sở Vô Sương không”, lão Trần Huyền tùy ý hỏi.
“Muốn lấy… Thì dùng bản lãnh mà lấy”, Triệu Bân cũng trả lời bâng quơ.
“Nghé con không sợ cọp, rồi ngươi cũng phải khóc thôi”, lão Trần Huyền thở dài.