Không ít trưởng lão khi đi ngang quá chiến đài đều liếc mắt nhìn.
Vệ Xuyên đã hôn mê, nằm trong hố hình người, bán thân bất toại
Mà tên tiểu tử Cơ Ngân kia cũng thật hiểu chuyện. Trước khi đánh, cũng không quên tạ lỗi với Lạc Hà, xong chuyện thì đánh đồ nhi của người ta đến mức tàn phế luôn, đây… chẳng lẽ là tiên lễ hậu binh trong truyền thuyết sao?
Tối nay, trong quán rượu của Thiên Tông vang lên rất nhiều tiếng cười.
Chính là đám Tô Vũ! Cơ Ngân hiếm khi đãi khách uống rượu nên họ phải làm thịt hắn một trận chứ.
Khi Triệu Bân đi ra khỏi quán rượu, trăng tròn đã lên cao.
Trên đường trở lại đỉnh Tử Trúc, hắn gặp rất nhiều đệ tử, ánh mắt mà họ nhìn hắn khác hoàn toàn so với trước đây. Đánh bại được đám người Ngụy Bằng kia cũng chả là gì cả, nhưng đánh thắng được Vệ Xuyên thì đúng là không phải chuyện đùa.
Triệu Bân đi thẳng.
Ở một góc rẽ trên núi, hắn gặp lại hai người quen: Xích Yên và Lăng Phi.
Gặp lại bạn cũ, Triệu Bân cũng muốn ôm một cái nhưng vì trả thù, thân phận thật của hắn càng ít người biết càng tốt, để đề phòng một ngày nào đó có người phát hiện ra thân phận thật này, e rằng sẽ liên lụy đến Xích Yên và thằng nhóc tóc tím.
“Vậy sao lại nhìn quen thế nhỉ…”, Lăng Phi nhỏ giọng nói thầm.
“Bây giờ ngươi là đệ tử của đỉnh nào?”, Triệu Bân cười hỏi.
Sau khi đến Thiên Tông, Triệu Bân nghe được rất nhiều chuyện, ngày xưa số đệ tử Thiên Tông đã từng chôn vùi ở đất ma không chỉ có 108 đệ tử chân truyền, mà còn có không ít trưởng lão. Trong đó bao gồm cả Lý Huyền Thương – sư phụ của Xích Yên và Lăng Phi. Mặc dù hai người được triệu hồi về Thiên Tông, nhưng sư phụ bỏ mạng, trở thành đồ đệ không có sư phụ, không có sư phụ che chở thì e rằng cuộc sống của hai người cũng không dễ dàng.
“Tạm thời là môn hạ của Tàng Kinh Các!”, Xích Yên cười.
“Rất tốt!”
Triệu Bân mỉm cười, đưa cho hai người mỗi người một lá bùa trữ vật.
Trong bùa trữ vật, có không ít ngân phiếu, còn có một viên tử lệ binh tinh.
“Cái này…”
Hai người ngây ra, bèo nước gặp nhau, sao lại tặng quà?
Hơn nữa, trong món quà này, ngân phiếu mấy chục vạn, như thế có phải là quá quý giá không, còn có viên tinh thạch này nữa, chẳng lẽ là tử lệ binh tinh trong truyền thuyết, một viên nhỏ thế này, dù năm mươi vạn thì vẫn có người muốn cướp.
“Ta và sư phụ đã qua đời của các ngươi có chút giao tình!”
Triệu Bân khẽ nở nụ cười, hắn đã chuẩn bị lí do thoái thác trước rồi, tặng quà cũng phải tìm lý do đàng hoàng
“Cái này quá quý giá!”, hai người vội vàng từ chối.
“Người một nhà cả!”, Triệu Bân vỗ vai hai người, cười rồi đi qua.
“Người… một nhà?”, hai người cùng xoay người, đưa mắt nhìn Triệu Bân rời đi.
Không thể không nói, trong lòng hai người ấm áp dạt dào.
Qua một lúc lâu, hai người mới dời mắt, tu luyện tiêu hao tài nguyên, thật sự rất tốn tiền.
“Tử lệ binh tinh phải giấu cho kỹ!”
“Đã biết!”
Hai người nói, cũng từng bước đi ra xa, từ đáy lòng… cảm thấy rất biết ơn Cơ Ngân.
Lên núi, tốc độ của Triệu Bân nhanh hơn rất nhiều.