Thấy cảnh tượng này, mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ. Nếu mỗi lần ăn cơm đều có bốn người đẹp ngồi cạnh như thế thì họ cũng có thể ăn được cả một thau cơm. Có ăn hay không không quan trọng, quan trọng là người đẹp ngồi đây, nhìn thôi cũng thấy đã mắt. Nhất là Đào Tiên Tử, đứng ở xa cũng ngửi được mùi hương của nàng ta như hương hoa đào thơm ngát.
“Chọn sư môn cũng là một kỹ năng sống đấy”.
Dương Phong ẩn ý nói, lời nói ra cũng là một chân lý.
Theo Kiếm Nam nói, nếu hắn ta có một vị sư phụ là nữ nhất định sẽ cua “sư phụ” thành vợ của mình.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Sư phụ hắn ta là một ông lão hư hỏng, khiến hắn ta chẳng có hứng ra tay.
Sau khi ăn xong, mấy tiểu bối xuống núi trước.
“Qua tay Cơ sư đệ thì khác hẳn”.
Trên bậc thềm bằng đá, một đám đệ tử xôn xao bàn tán, cười nói rôm rả, họ cầm binh khí đưa cho Triệu Bân luyện chế. Hắn không chỉ có hiệu suất cao mà chất lượng binh khí cũng rất tốt. Nhìn xem khí tức màu tím trên binh khí của mỗi người đều rất mạnh, so với binh khí của Hoàng Hiết thì Cơ Ngân đáng tin hơn, tính cách nhân phẩm gì cũng tốt, còn vui vẻ giúp đỡ bọn họ.
Triệu Bân lại liếc nhìn đám người này, ta là chính nhân quân tử, nào có nhìn trộm.
Tô Vũ không cho là thế, sư phụ đẹp như vậy mà dám nói không nhìn?
Chưa bước xuống bậc thềm đã thấy một bóng người mặc áo trắng ở dưới chân núi.
“Huyễn Mộng?”, Tô Vũ thấy thế không khỏi nhướng mày.
“Đệ tử nội môn sao lại chạy đến đây?”
“Chắc cũng xem tỷ thí tân tông, ta đã không thấy cô ta mấy ngày rồi”.
“Vẫn đẹp như thường”.
Mấy đệ tử đó thầm thì bàn tán, Tô Vũ nhận ra, dĩ nhiên họ cũng nhận ra.
Huyễn Mộng là một đệ tử cũ, cũ cỡ nào à? Vào Thiên Tông sớm hơn họ ba năm.
“Hơi thở lạ quá”.
Triệu Bân lẩm bẩm, dù có Thiên Nhãn hắn cũng không nhìn thấu được Huyễn Mộng, hoặc là nói đã bị sức mạnh bí ẩn nào đó che mất, chỉ biết Huyễn Mộng rất mạnh. Tu vi đã là Huyền Dương đỉnh cao hoặc là đệ tử nội môn đến, quả nhiên khác hẳn, Tô Vũ không thể so bì được.
“Bái kiến sư tỷ!”, mấy người Dương Phong cúi đầu chào.
“Ta có vài lời muốn nói riêng với Cơ sư đệ”, Huyễn Mộng khẽ cười nói.
“Được!”
Tô Vũ và Dương Phong cũng biết điều đi trước một bước.