Thêm cả cái tên Cơ Ngân cũng liên tục vang lên, nhiều người âm thầm bàn tán, chủ yếu vì hôm qua tên này quá oai phong, dù đánh đấm ở cùng cấp bậc mà chỉ mất một chiêu đã hạ được Vệ Xuyên rồi.
Đến mức giờ này Vệ Xuyên vẫn còn đang rên rỉ trên giường bệnh.
Nói tóm lại, bầu không khí rất sôi động, có khí thế của một ngày hội lớn.
Trong lúc này, Ngô Huyền Thông đã đến. Có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon nên ông ta vừa bước vào vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Sau đó là đến Vân Yên, Mục Thanh Hàn, Đào Tiên Tử và Linh Lung.
Không thấy Triệu Bân.
“Cơ Ngân không đến à?”, không ít người phải nhướn mày.
“Hôm qua ăn may qua cửa thôi, hôm nay không còn vận may nữa đâu”.
“Đừng đùa chứ, hắn cũng có chút đạo hạnh đấy”.
Tiếng bàn tán lại vang lên, không ít người nhìn về phía chỗ ngồi của Vân Yên.
Vân Yên vẫn bình chân như vại, ngồi xuống rồi lấy cổ thư ra, nhàn nhã lật giở.
“Đệ tử tân tông lên võ đài rút thăm”.
Ngô Huyền Thông hô lên một tiếng, âm thanh xôn xao bỗng im bặt.
Vài ba bóng người lần lượt kéo lên võ đài, chỉ thiếu mỗi Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc.
“Vân sư muội, Cơ Ngân đâu?”, Ngô Huyền Thông hỏi.
“Tới rồi đây”.
Không đợi Vân Yên kịp đáp, Triệu Bân đã đi vào hội trường.
Tình trạng của hắn không được đẹp mắt cho lắm, nói chính xác hơn thì… khá thê thảm, một tay chống vào lưng, một tay bụm mặt, đi đường tập tễnh, liên tục quệt máu mũi, mặt mũi xanh tím bầm dập. Mái tóc đen đáng lẽ phải rủ xuống như thác đổ bây giờ bông xù như ổ gà. Nếu đặt một con gà mái lên trên đó, chưa biết chừng nó sẽ đẻ trứng luôn. Đánh người ta thành ra cái dạng này, người ra tay cũng có lòng lắm.
“Làm sao thế này?”, Tô Vũ hỏi.
“Bị ngã!”, Triệu Bân trả lời, đồng thời quệt máu mũi thêm lần nữa.
“Thế thì ngươi… ngã nặng thật đấy”, Dương Phong nghe xong cũng phải cười gượng.
“Huyễn Mộng, cô chờ đấy cho ta”.
“Ma Tử, ngươi đợi đấy cho ta”.
“Vân Yên, sư phụ cứ đợi đấy”.
Triệu Bân đi đứng cà nhắc nhưng lòng vẫn không quên mắng chửi.
Vân Yên ngồi yên trên Điếu Ngư Đài, thỉnh thoảng chỉ lơ đễnh liếc mắt nhìn Triệu Bân. Ai bảo ngươi lăng nhăng!
“Con mắt nào của sư phụ thấy ta lăng nhăng chứ”.
Tuy Triệu Bân không nói gì, nhưng gương mặt đen thui của hắn đã thay mọi lời muốn nói. Theo lời Nguyệt Thần thì người như thế là đáng đời, đô đưa đến tận miệng mà không cần, không đập người thì còn đập ai. Học hỏi đại thiếu kế bên đi, chỉ chăm chăm đi báo hại con người ta, sao người không học được tí nào chứ!