Nét mặt của lão Trần Huyền hết sức khó coi, thế là năm mươi vạn của ông ta cũng đã một đi không trở lại!
“Trưởng lão, sắc mặt của ông dường như không được tốt cho lắm!”, Triệu Bân đã trở lại, tỏ ra thân thiết hỏi.
Lời này vừa nói ra thì gương mặt của lão Trần Huyền liền đen lại.
Quả nhiên, tên nhóc này trời sinh khắc sư bá.
Vì Cơ Ngân, trước sau ông ta đã thua hơn một trăm vạn lượng.
Triệu Bân xua tay rồi lấy ra một tấm ngọc bài nhỏ, thở lên tấm ngọc bài một cái rồi lau lau cho nó sáng bóng lên, sau đó đặt nó lên trên chiếu bạc của lão Trần Huyền.
Từ đầu hắn chọn ngồi cạnh lão Trần Huyền chính là để thuận tiện cho việc thu tiền.
Cổ họng của lão Trần Huyền liền bị ứ nghẹn một ngụm máu, nhưng không thể nôn ra ngoài.
Cược một trận, Triệu Bân lại có thêm mấy trăm vạn lượng trong tài sản.
“Ta đã tự đánh cược bản thân sẽ thắng”.
Triệu Bân vừa nói vừa thu tiền cược liền tay.
Ánh mắt của lão Trần Huyền lại thay đổi, ông ta liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ đầu đến cuối tên nhóc này vẫn thản nhiên như vậy, hắn tự tin rằng bản thân nhất định sẽ chiến thắng hay sao? Nếu như ai cũng đặt cược chuẩn như hắn thì lão phu còn làm ăn như thế nào được nữa? Vì chỉ có một mình hắn đặt cho bản thân, cho nên hắn cũng là người thắng đậm nhất!
Xin cảm ơn các vị đạo môn tiên hữu đã giúp ta thắng được nhiều ngân phiếu như vậy!
“Cơ Ngân lại thắng một trận nữa”.
Đám người bên dưới lại bàn tán không ngớt.
Cảnh giới Chân Linh đi cửa sau vào Thiên Tông trước giờ chưa từng bại trận!
Giờ phút này, còn ai dám coi thường Cơ Ngân nữa?
Nhất là những kẻ bị ném xuống đài trước đó đều đã trở nên dè chừng hơn rất nhiều, tuy rằng Đường Hạo bị đánh bại cũng bởi vì hắn ta quá khinh địch, nhưng cho dù hắn ta có khinh địch bao nhiêu thì việc đánh bại một yêu nghiệt như hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng, né được một chưởng kia của hắn ta tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra lại cực kỳ gian nan.
Các đệ tử khác đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Riêng Sở Vô Sương thì còn không thèm nhìn tới hắn, dù sao cũng chỉ là một tên đệ tử có chút bản lĩnh mà thôi, lúc nào mà chẳng có những kẻ như vậy xuất hiện.
Yêu nghiệt cũng chia cấp bậc, chẳng hạn như Đường Hạo cũng tính là yêu nghiệt, nhưng chỉ là yêu nghiệt hạng ba, đánh bại một tên yêu nghiệt hạng ba cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
“Vừa lên đài mà đã thắng rồi?”
Trên đài, Ngô Huyền Thông đang nắm chặt tay lải nhải không thôi.
Thực tế vừa xảy ra giống như một cái tát vào gương mặt của ông ta, ông ta lại một lần nữa mù mắt xem trọng Đường Hạo, thế mà hắn ta lại bại trận một cách nhanh chóng, nực cười hơn chính là hắn ta còn không thể phản kích lấy một chiêu.
“Tự cược vào bản thân vẫn tính là thắng cược bình thường đúng không?”, Triệu Bân liếc nhìn lão Trần Huyền hỏi.
“Tính”, lão Trần Huyền rít qua kẽ răng đáp.
Ông ta là nhà cái, hơn nữa còn cược Cơ Ngân thua, cho nên lần này ông ta thua cược đậm nhất.