“Mạnh”, Man Đằng cũng cười, nụ cười hết sức hào hứng, cuối cùng cũng có một kẻ đánh đấm được xuất hiện ở đây: “Ngươi cũng chịu đòn tốt đấy nhỉ, thế thì ta chẳng che giấu làm gì nữa, hôm nay nhất định sẽ cho ngươi đánh thật đã”.
“Bạo Thiên Lang Nha”.
Hắn ta nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng, xuyên qua vòm trời nện xuống.
“Lại đây”.
Triệu Bân đi tới, nắm đấm siết chặt.
Bỗng nhiên, Lang Nha bổng Man Đằng đang đánh xuống đột ngột trở nên khổng lồ đến lạ, từ xa nhìn lại, ai biết thì nó vẫn là Lang Nha bổng, ai không biết lại tưởng đó là gốc cây khổng lồ ấy chứ? Đứng trước gốc cây khổng lồ ấy, Triệu Bân như một đứa trẻ mới sinh vậy.
“Mẹ ơi”.
Tim Triệu Bân chợt hẫng một nhịp, cú đấm sắp đánh tới lại vội vàng thu về.
Thế công của hắn nhanh chóng biến thành thế thủ, hai tay giơ lên thật cao để đỡ, có trời mới biết Lang Nha bổng của Man Đằng còn cất giấu chiêu này, biến thành khổng lồ trong nháy mắt khiến hắn không kịp trở tay.
“To thật!”
Khoảnh khắc đó, đệ tử vừa mới ngồi xuống lại đứng bật dậy.
Đừng nói đến các đệ tử, cả Vân Yên cũng đứng ngồi không yên.
Mới đó đã dùng đến đại chiêu, nếu Cơ Ngân không thể đỡ nổi thì sẽ bị một gậy đánh thành thịt vụn xương nát.
Keng! Ầm!
Lang Nha bổng đánh xuống, hung hăng đánh vào hai tay Triệu Bân.
Vẫn âm thanh kim loại chạm vào nhau.
Chẳng qua lần này khác với lần trước ở một tiếng nổ vang.
Là Triệu Bân bị một gậy đánh trúng nên quỳ một gối xuống, hắn quá khinh địch nên xem thường Lang Nha bổng của Man Đằng, đây là vũ khí do ai đúc thế không biết! Có thể biến to biến nhỏ, thần kỳ như thế ư?
“Không ngờ vẫn đỡ được”, tất cả mọi người đều giật mình, cả các đệ tử yêu nghiệt cũng không ngoại lệ.
“Tên này là thứ quái thai gì thế”, Man Đằng cũng kinh ngạc, tiểu tử này đỡ đòn ghê gớm thật.
“Lên cho ta”.
Triệu Bân hét lên thật to, mạnh mẽ nhấc Lang Nha bổng lên.
Sau đó, hắn lại bổ sung thêm một quyền, Lang Nha bổng khổng lồ bị đấm bay ra ngoài.