Lại là một đòn tấn công mạnh mẽ, Triệu Bân đánh trả lại.
Man Đằng cũng bám sát không nhường một bước, liên tục tấn công dữ dội.
Triệu Bân cũng chẳng thua gì, hắn lại dùng Đấu Chiến Thánh Pháp, nhỏ cũng có ưu điểm của nó, mà to thì cũng chịu nhiều ảnh hưởng, sức mạnh thì hắn không bằng rồi đó nhưng tốc độ lại vuột trội hơn nhiều.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng hai người đánh cận chiến liên tục vang lên, tiếng bốp bốp cũng vang lên không dứt.
Khác với lần trước là lần này Man Đằng có thể đứng vững khi trúng Đấu Chiến Thánh Pháp, cơ thể đủ nặng nên rất khó lay động, cộng thêm chân nguyên hộ thể mạnh mẽ nên đòn tấn công chẳng khác gì gãi ngứa.
“Chẳng có một bí thuật nào cả, chỉ là đánh nhau bình thường thôi hả?”, rất nhiều đệ tử lên tiếng hỏi.
“Dù bí thuật rất tốt nhưng lại hao tổn chân nguyên, cũng rất khó phá được lớp phòng ngự của Man Đằng”, có người nói.
“Đứng yên đó cho ta thấy thì ta cũng chưa chắc đã chém được”.
Kiếm Nam ho khan, thảo nào cả những đệ tử rất mạnh cũng phải e dè Man Đằng, khả năng phòng ngự của tên đó đúng là bá đạo, gì mà bí thuật này, huyền pháp này, tên đó đều có thể đưa lưng ra đỡ, đánh hắn ta mấy lượt vẫn chẳng thấy hề hấn gì, nhưng trúng một đòn của hắn ta thì sẽ rất đau khổ.
“Người khiến ta khiếp sợ là Cơ Ngân”, Lâm Tà hít một hơi thật sâu.
Không chỉ mình hắn ta, ở đây có người nào không khiếp sợ, Man Đằng đã Man hóa rồi nhưng vẫn không tóm được Cơ Ngân, nếu đổi lại là họ thì chắc vừa nhìn thấy đã bị Man Đằng đánh tan thành bụi.
Sự tồn tại của Cơ Ngân chính là minh chứng rõ nhất cho chân lý của ông cha: Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Mặt mũi hắn cũng bình thường, chỉ hơi tuấn tú, dáng người cũng không cao, khí lực chẳng mạnh, nhưng chỉ một tiểu võ tu như thế lại chống đỡ được Man Đằng đã Man hóa điên cuồng tấn công.
Từ đó có thể thấy, cơ thể Cơ Ngân… Cũng đã được luyện đến một mức độ khủng bố nào đó.
Trận chiến này chẳng có bí thuật hoa mũ gì, cũng chẳng có dị tượng huyền ảo gì, từ đầu đến cuối chỉ có vật lộn nguyên thủy nhất, dù tư thế không được đẹp lắm nhưng mỗi một cú đấm vào người đều cực kỳ nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
“Đúng là núi cao sẽ có núi cao hơn”, Lạc Hà đang xem trận chiến thì đột nhiên nói.
Những lời đó dành cho Vệ Xuyên, ý đồ rất rõ ràng: Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mặt Vệ Xuyên đen như nhọ nồi, thật sự là con mẹ nó không phục cũng không được.
“Hắn… Thú vị hơn những gì ta tưởng”.
Nguyệt Linh lại chợt mở mắt ra, cũng chỉ nói một câu như thế.
Nói xong cô ta lại nhắm mắt, cơ thể mạnh mẽ, đánh đấm giỏi không có nghĩa là thực lực đủ mạnh, để cô ta đánh với Man Đằng thì cô ta sẽ dùng cách rất nhẹ nhàng, chỉ một bí pháp bình thường có lẽ không thể phá được lớp phòng ngự đó nhưng cấm thuật bá đạo chỉ cần một đòn là xong, chỉ tu thân thể không tu bí pháp là một tổn thất rất nặng nề, Man Đằng chính là một người như thế, tồn tại chỉ để làm cái bao cát hình người mà thôi.
Cô ta còn như thế nữa là Sở Vô Sương. Đứa con cưng của trời ấy mới là kẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, cả nhìn xuống thôi cũng lười. “Đồ nhi của ngươi chắc cũng đến giới hạn cuối cùng rồi, Linh Lung cười nói với Vân Yên.