Nhưng cái túi lớn cũng có thể dùng để đựng ngân phiếu.
Hắn cược thắng rồi, hắn lại thắng rồi, các người nói xem có tức hay không?
“Thắng, ta cho ngươi thắng”.
Lão Trần Huyền hết sức bực mình, khuôn mặt già nua đen lại, ông ta vò đống ngân phiếu đang phẳng phiu thành từng trái bóng giấy ném vào trong cái túi lớn của Triệu Bân, mỗi khi ông ta ném vào một tờ thì ông ta sẽ mắng một tiếng, ông đây tích góp mấy chục năm vậy mà trong một ngày đã bị ngươi hốt sạch!
Ngươi nghĩ ông đây kiếm tiền dễ dàng lắm hay sao?
Mà đâu chỉ có gương mặt của ông ta đen lại.
Gương mặt của mấy lão già có mặt ở đây đều đã đen như đít nồi.
Biết bao nhiêu tiền mà bọn họ cược trên chiếu bạc của lão Trần Huyền đều đã nằm trong túi của Cơ Ngân.
Ngươi đang kiếm vốn làm ăn sao?
Và bọn ta là những người góp vốn làm ăn cho ngươi à?
Triệu Bân không đồng ý, số tiền này chỉ là học phí mà bọn họ phải trả khi học được một bài học rằng không nên coi thường người khác.
“Còn được cược không?”, Triệu Bân đã cầm lại túi tiền, đống ngân phiếu bị lão Trần Huyền vò hắn cũng lấy ra trải lại phẳng phiu từng tờ, tiền bạc là thứ tốt, số tiền này đủ để có thể mua được nhiều bảo bối ở Cửa Hiệu Lâu Đời, nhưng bất ngờ chưa, hắn vẫn còn muốn đánh cược đến cuối cùng, chỉ không biết lão già này có cho hắn đặt cược hay không mà thôi.
“Cược”.
Lão Trần Huyền nghiến răng bật ra một chữ “cược”, ông ta gần như đã rít chữ này qua kẽ răng, khuôn mặt của ông ta khi nhìn Triệu Bân lúc này không chỉ đen như đít nồi mà còn có chút đỏ lên ở đôi mắt như sắp bùng cháy.
“Được tự cược ta nữa chứ?”, Triệu Bân thản nhiên hỏi.
“Lão phu không tin ngươi vẫn còn có thể thắng!”
“Chuyện đó khó nói lắm”, Triệu Bân vừa nói vừa tiếp tục trải phẳng mấy tờ ngân phiếu, chỉ cần vòng sau hắn không gặp Sở Vô Sương thì đệ tử nào hắn cũng có thể đánh thắng được, bất kể là chân thể âm băng, thể Thiên Linh gì đó cũng không thành vấn đề đối với hắn.
“Lâm Tà, Mặc Đao, lên đài”.
Ngô Huyền Thông hô lên một tiếng, thu hút ánh mắt của tất cả các khán giả, trong đó có Triệu Bân, đều nhìn về phía đài chiến đấu.
Lâm Tà hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh đứng lên.
“Ngươi đã thế này rồi mà vẫn còn muốn đánh nhau hay sao?”, Tư Không Kiếm Nam nhướng mày.
“Khó có được một trận chiến, ta cũng muốn lĩnh giáo uy lực của Mặc Đao”, Lâm Tà cười nói.
“Được lắm, mau đi đi đại hán tử!”, tất cả mọi người đều bật ngón cái đồng loạt tán thưởng hắn ta.
“Đồ nhi của ta… bỏ quyền”.
Lâm Tà còn chưa lên đài thì đã nghe thấy một trưởng lão lên tiếng.
Trưởng lão vừa lên tiếng chính là sư phụ của Mặc Đao, thay Mặc Đao nói lời này.
Nghe vậy thì có rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn, ngay cả Triệu Bân cũng quay lại nhìn theo bản năng, thực lực của Mặc Đao thì ai cũng biết rõ, hắn ta cũng xem như một yêu nghiệt thiên tài, đối thủ của hắn ta lúc này là một đệ tử đang bị thương nặng như Lâm Tà vậy mà hắn ta cũng bỏ quyền hay sao?
Quay đầu nhìn lại, không ít người nhíu mày.
Cũng không thể trách bọn họ, tất cả đều đã nhìn thấy Mặc Đao ngồi đó như một cái xác không hồn, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, khóe miệng vẫn còn đang rỉ máu, rõ ràng là hắn ta đang bị thương không nhẹ.
Quả thực trên người của hắn ta có thương tích, lại là thương tích rất nặng.
Mà sư phụ của hắn ta lúc này cũng đang ra sức chữa trị cho hắn ta, cho nên mới thay hắn ta nói bỏ quyền.