“Ta thà tán gẫu với Ma Tử còn hơn”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
“Nếu ngươi cứ nói năng kiểu đó thì sau này không thể cưới được vợ đâu”, Huyễn Mộng bĩu môi.
“Ta sợ tối đến cô sẽ bóp cổ ta chết mất”.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà!”
“Ta… Thích nam”, Triệu Bân nói một câu mang theo sự bùng nổ cực lớn.
“Xem ra ngươi với Thánh Tử nhà ta mới là chân ái”, Huyễn Mộng bị chọc cười.
“Khi nào hắn mới đến”.
“Vẫn còn bận chữa thương, bị ngươi đánh rất thảm”.
“Đang hối hận vì không đánh chết hắn đây”.
“Lấy nhiều gạo thế có ăn hết không?”, Huyễn Mộng nhìn sang Triệu Bân.
“Ta ăn nhiều cơm lắm”, Triệu Bân nói xong lại bỏ thêm mấy nắm gạo.
Một ngày mới, lại là một ngày thật tươi đẹp.
Trên những ngọn núi Thiên Tông sương khói lượn lờ, ai cũng bận rộn nấu cơm, ăn sáng xong lại đi xem tỷ thí.
Đỉnh Tử Trúc cũng không ngoại lệ.
Bình thường chỉ có Triệu Bân và Mục Thanh Hàn bận rộn trong bếp, hôm nay lại đổi thành Triệu Bân và Huyễn Mộng, người Ma gia quả là đa tài đa nghệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, gia chủ Triệu gia cực kỳ xuất sắc cũng chỉ là người hỗ trợ mà thôi, nhưng hình ảnh vẫn rất hài hòa.
“Nhìn thế này thì hai đứa đó quả là xứng đôi đấy”, Linh Lung cười nói.
“Con bé Huyễn Mộng đó cũng không tệ lắm”, Đào Tiên Tử cười nhấp một ngụm trà.
Vân Yên không nói gì mà chỉ lật xem sách cổ, nhìn sang Mục Thanh Hàn, hôm nay đồ nhi nhà cô ta trông có vẻ khá là mất mát, khoanh chân ngồi dưới tàng cây nhưng thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc vào bếp, ai cũng từng trải qua cái tuổi đó nên cô ta biết rõ tâm tư của đồ đệ mình.
Cô ta nhìn Mục Thanh Hàn rồi lại nhìn sang Triệu Bân.
Tiểu đồ nhi này đúng là một nhân tài, trước đó viết thư tình cho Nguyệt Linh, sau đó dây dưa với Thanh Dao, bây giờ lại là Huyễn Mộng trong tông trực tiếp chạy tới đỉnh Tử Trúc nấu cơm.
Người ta thường nói thỏ thì không ăn cỏ gần hang đúng là không sai.
Ở nhà có một sư tỷ xinh đẹp như thế không ngó ngàng tới, lại đi chọc ghẹo con gái nhà người ta.
Hay là hắn ngượng không dám ra tay?
“Sư tỷ nhà ngươi không ghen tuông gì đó chứ?”
Huyễn Mộng đang bận rộn bỗng nhiên nói một câu như thế, nói xong còn nhìn Mục Thanh Hàn.
Triệu Bân không nói gì, chỉ ngồi đó cẩn thận múc gạo.
Hay có thể nói hắn đang chìm vào trạng thái đầu gỗ! Hoàn toàn không nghe thấy ẩn ý trong lời Huyễn Mộng nói, hắn đang suy nghĩ xem đến lúc gặp lại Ma Tử thì sẽ chạy tới ôm trước? Hay là ném cho hắn ta một chiêu trước?
“Ma Tử bảo ta mang đến, xem như quà gặp mặt”.
Huyễn Mộng vung tay lên, một bộ sách cổ xuất hiện, nó được gói rất kỹ càng.
“Thế này… Làm vậy ta ngượng quá”.
Triệu Bân lau nước lên người, miệng thì nói thế nhưng tay lại bận rộn nhận lấy, trông chất liệu này thì có vẻ là bí thuật tông môn nào đó, hơn nữa còn là một bí thuật không hề tầm thường.
Huyễn Mộng liếc xéo hắn, tốc độ trở mặt của tên này cũng nhanh thật đấy chứ!
“Ma cấm: Tuyệt Thiên Ngũ Hành”.
Triệu Bân mở ra xem thử, nhìn tên là biết đây là độn pháp ngũ hành, cái gì mà độn lôi, độn hỏa, độn thủy… Đủ loại, cũng khá là đầy đủ. Hắn cũng biết khá nhiều độn pháp ngũ hành, nhưng đó chỉ là chút da lông bên ngoài, nhưng thứ được ghi trong quyển sách cổ này lại là độn pháp thượng thừa.
“Khá được”, Triệu Bân tiện tay nhét vào chiếc nhẫn ma, lát về phải nghiên cứu nó một phen.
Tài nhiều không nặng người.
Dù chỉ là độn pháp ngũ hành nhưng để hắn thực hiện thì vẫn có thể tạo nên sức tấn công rất mạnh.
“Người ta thường nói có qua thì phải có lại”.
“Ngươi không có chuẩn bị… Tặng cho Ma Tử thứ gì ư?”
Huyễn Mộng vừa cắt rau vừa chậm rãi nói, thế thì không biết điều lắm đâu nhỉ.
“Tặng, tất nhiên là có tặng rồi”.
Triệu Bân cúi người, sau khi chọn lựa tới lui mới lấy ra một bộ sách cổ.
Nói chính xác hơn đó là một cuộn tranh.
Theo châm ngôn Thiên Tông… Thì đây là văn hóa phẩm thiết yếu, tất cả mọi người mang giới tính nam đều thích cả.
Chắc là Ma Tử cũng thích thôi.
Hắn nhìn thoáng qua Vân Yên, sau đó mới vùi đầu vào món hàng kia.
Cái gọi là vùi đầu đó chính là nhét thêm mấy cái bùa nổ vào cuộn tranh, cái loại vừa mở cuộn tranh ra sẽ nổ ấy, cố gắng khiến Ma Tử bị nổ bay trước đã, tên đó chịu đòn giỏi nên không chết được đâu.
Còn chưa xong.
Để cuộn tranh đó trở nên to lớn hơn… Hắn còn cố tình gói lại.
Xong việc, hắn dán thêm niêm phong vào. Cuộn tranh này Ma Từ xem thì được, nhưng Huyển Mộng mà lật ra thì chắc chắn sẽ tạo thành hỗn loạn. “Cái này. Ta giữ gìn nhiều năm rồi đấy, tặng hắn. “Về phần hắn lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem cơ duyên hắn thế nào”.