Những tiếng cười như thế không ngừng vang lên khắp hội trường.
Đều là những người đặt cược Cơ Ngân sẽ thua! Họ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thắng được một trận, rất nhiều người đều tìm túi, đợi để đựng tiền. Cơ Ngân nổi quá mà, tỷ lệ cược cũng rất cao!
“Một tên cấp Chân Linh nhỏ bé, lần này còn không chịu thua nữa đi!”
Mấy nhân tài như bọn Ngụy Đằng thì đứng tụm lại huênh hoang.
Thật ra, đối với bọn họ mà nói thì mấy chuyện xấu hổ hay mất mặt gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy Cơ Ngân xấu mặt thì họ đã thấy sung sướng hơn tất thảy rồi. Đấy là Sở Vô Sương đấy, bọn ta không tin ngươi vẫn còn có thể thắng được, bị đánh đến tàn phế thì càng hay.
“Một đám ngu!”
Tô Vũ và Tư Không Kiếm Nam thì đút tay vào ống tay áo, liếc bọn họ một cái
Cấp Chân Linh đánh thua Sở Vô Sương thì mất mặt lắm sao? Một đám hề, kẻ nào kẻ nấy đều to mồm, có ngon thì đánh với Cơ Ngân đi.
“Theo ngươi thấy thì có thể cầm cự được mấy hiệp?”, Linh Lung mỉm cười và hỏi.
“Có thể đánh bại Man Đằng thì chắc mười hiệp cũng không phải là vấn đề!”, Đào Tiên Tử mỉm cười và nói.
Hai người họ nói xong thì đều nhìn Vân Yên.
Vân Yên mỉm cười và nói: “Dù có thua cũng không mất mặt!”
Dựa vào may mắn cũng được, mà dựa vào thực lực cũng được.
Với cảnh giới Chân Linh mà đồ đệ cô ta có thể vào đến được vòng bán kết, nhiêu đó cũng đủ để tự hào rồi.
Sư phụ không mấy tự tin nhưng Triệu Bân thì lại nhìn rất thoáng, những người khác đều đã xuống sàn đấu, chỉ còn mỗi hắn vẫn đứng ở đó. Hắn không chỉ bốc trúng người mạnh nhất là Sở Vô Sương mà còn đánh trận đầu tiên nữa.
Ngô Huyền Thông nhìn về phía Sở Vô Sương và nói: “Nhóc con, đến lượt ngươi ra sân rồi!”
Sở Vô Sương không thèm trả lời, người nhẹ nhàng phi lên đài chiến đấu như làn khói xanh, thoáng qua như gió, chầm chậm tạo ra một phân thân khác, được bao trùm bởi mây màu, hơn nữa còn mờ mờ ảo ảo.
Ngụ ý rất rõ ràng, đó là: Ngươi chỉ xứng đánh nhau với phân thân của ta thôi.
“Lại dùng phân thân?”, lão Trần Huyền nhích môi, có cảm giác không lành.
“Đánh hắn… Chỉ cần dùng phân thân là đủ!”. Rất nhiều trưởng lão vuốt râu, ai nấy cũng tỏ vẻ trầm ngâm. Sự giải thích của các đệ tử cũng đều na ná, một tên cấp Chân Linh thôi, cần gì bản thân cô ta phải ra trận.
Đây cũng là chuyện có thể dự đoán được.
Trước đây, khi đánh nhau với Lâm Tà, Sở Vô Sương cũng đã từng làm việc này một lần rồi.
Thanh Dao thầm lắc đầu và mỉm cười, cũng không biết Sở Vô Sương ngông cuồng hay là đánh giá Triệu Bân quá thấp nữa, không ngờ cô ta lại phái phân thân ra trận. Bản thân cô ta ra trận còn chưa chắc có thể đánh lại Triệu Bân nữa thì nói gì đến phân thân. Thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng như cô ta chắc không hiểu cái lý: Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
“Ngây ra đó làm gì, ném đi chứ!”
Kiếm Nam liếc nhìn Tô Vũ, hắn ta biết tên đó đang ôm một cây gậy sắt.
Đã nói từ trước, nếu Cơ Ngân gặp phải đệ tử nữ thì sẽ ném gậy sắt lên trên, sao giờ lại hèn thế kia!