Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1250



“Bát Nhã, Mục Thanh Hàn, ra sân!”

Ngô Huyền Thông phản ứng khá chậm, ông ta liếc nhìn Triệu Bân rồi mới bắt đầu hét lớn.

Vì câu đó của ông ta mà ánh mắt của khán giả mới tạm thời rời khỏi Triệu Bân, cùng hướng lên sàn đấu. Kịch hay thật sự đã bắt đầu, trong trận chiến lớn tiếp theo đây, bất cứ cặp đấu nào cũng đều là những nhân vật xuất sắc, cuộc chiến lớn giữa những người xuất sắc với nhau mới là màn đặc sắc nhất của cuộc thi dành cho các đệ tử mới. Còn Cơ Ngân thì đã mở màn rất tuyệt vời rồi, những trận tiếp theo nhất định sẽ càng đặc sắc hơn.

Phật âm vang lên, Bát Nhã nhẹ nhàng đáp xuống.

Cả người cô ta đều được Phật quang bao phủ, nghiêm trang và thần thánh, nhìn sao cũng giống với một nữ Bồ Tát.

Mỗi lần gặp cô ta thì các thanh niên đều thấy nuối tiếc, một cô gái xinh đẹp như thế mà sao lại vào cửa Phật, vứt bỏ thất tình lục dục, loại bỏ hết mọi tạp niệm, sống một mình cô đơn hết quãng đời còn lại.

Lãng phí tài nguyên quá!

Trước mặt cô ta, Mục Thanh Hàn búng thân lên sàn đấu.

Nàng ta biết mình sẽ dừng chân ở trận này, không thể đánh lại thể Thiên Linh thì đương nhiên cũng không thể đánh lại Bát Nhã của nhà Phật. Nhưng dù nàng ta có thua thì cũng không mất mặt, có thể đánh đến vòng này thì thứ hạng cũng xứng tầm với thực lực của cô ta rồi.

“Mở!”

Mục Thanh Hàn thầm hét lên, mở cấm pháp ra ngay.

Khí thế của nàng ta tăng một mạch lên đến mức cao nhất, toàn bộ sức chiến đấu thật sự đều mở ra hết, đánh nhau với Bát Nhã của nhà Phật thì không cần phải che giấu gì nữa, cần phải dùng hết sức chiến đấu thì mới có tư cách phân cao thấp với cô ta.

“Đẹp quá!”, khán giả ai cũng sáng mắt.



Đúng vậy, lúc này Mục Thanh Hàn đẹp như trong mộng, mây màu bao phủ khắp người, rực rỡ sắc màu, giống như một nàng tiên trong mây, thấp thoáng, ảo mộng, không lấm bụi trần, nàng ta cũng có tư cách cao ngạo.

“Đánh không lại!”, Triệu Bân đánh giá.

Dù cho toàn bộ sức chiến đấu của Mục Thanh Hàn đã được bộc phát nhưng cũng không thể đánh lại Bát Nhã của nhà Phật.

Không phải vì Mục Thanh Hàn quá yếu mà là Bát Nhã quá mạnh, người của nhà Phật đều quá khác người, chỉ dùng chú Đại Bi thôi thì cũng hiếm có ai có thể chịu nổi rồi, nếu như hắn không có võ hồn chống đỡ thì khi gặp Bát Nhã, chắc cũng sẽ phải rất khó chịu.

Nói đến chú Đại Bi thì chú Đại Bi liền vang lên.

Bát Nhã nhẹ nhàng đứng lên, chữ Phật bay xung quanh người, cô ta đứng ở giữa giống như một nữ Bồ Tát, Phật âm vang lên, giống như tiếng chuông đồng, hiền hòa, nghiêm trang, mang theo một sức mạnh đáng sợ.

“Mẹ kiếp!”

Tư Không Kiếm Nam nghe thấy Phật âm thì nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt bọn Chiêu Tuyết và Tử Viêm ở bên cạnh cũng rất khó coi.

Hoặc cũng có thể nói, các đệ tử có mặt ở đó, hễ ai mà có thực lực kém thì đều thấy bồn chồn bởi Phật âm. Âm thanh đó xuyên qua màng nhĩ, tiến vào thẳng não, giống như ác mộng, cũng giống như ma chú, không cách nào xóa bỏ được.

Đấy cũng chỉ là tàn dư của uy lực thôi.

Nghĩ thôi cũng biết, Mục Thanh Hàn đang ở trên sàn đấu phải chịu áp lực lớn đến thế nào.

“Phật âm thật đáng sợ”, Mục Thanh Hàn chau đôi mày xinh đẹp lại, khó che giấu được vẻ đau đón. “Viet bà tạp niệm, giữ vững tâm thái!”, Triệu Bân nhắc nhở. Không cần hắn phải nói, Mục Thanh Hàn cũng làm như thế, ngặt nỗi, căn cơ đạo hạnh của nàng ta không đủ, khó chống lại được chú Đại Bi, không phải tất cả mọi người đều giống như Triệu Bân, có võ hồn chống đỡ, chú Đại Bi vuợt xa cấp bậc tinh thần của nàng ta.