Thanh Dao đàn khúc Thanh Liên, cảnh đẹp ý vui, tiếng đàn như tiếng kiếm leng keng hữu lực.
“Tiếng đàn đó không có tác dụng gì với ta”.
Tiểu Vô Niệm lướt qua đài chiến đấu tấn công tới, dùng cơ thể chống cự.
Kiếm quang tiếng đàn sắc bén nhưng đánh vào người hắn ta như chém vào miếng sắt, chỉ có tia lửa lóe lên, đừng nói là đánh hắn ta bị thương, cả chân nguyên hộ thể cũng còn nguyên vẹn, tiếng leng keng cứ vang vọng bên tai.
Thấy thế, Thanh Dao rút kiếm đứng dậy, nhảy về phía sau.
Tuy Vô Niệm khá nhỏ con như tốc độ lại nhanh, bước chân đuổi theo, một chưởng đánh tới.
Thanh Dao nhón chân, vừa kết ấn vừa tung người lùi về phía sau, trước mặt cô ta xuất hiện một lá chắn chân nguyên, nhưng lại bị một chưởng của Vô Niệm đập nát trong nháy mắt.
Giam!
Thanh Dao hét lên, ấn quyết lại thay đổi.
Sau đó, mọi người trông thấy dưới chân Vô Niệm xuất hiện hai dây mây nhô lên từ mặt đất, đó là một loại bí thuật độn mộc, một trái một phải quấn lấy chân Vô Niệm, làm chậm trễ quá trình tấn công, cô ta bèn cầm kiếm đâm tới.
“Ta không sợ”.
Vô Niệm giơ tay phải, nắm lấy mũi kiếm.
Thanh Dao cố gắng thôi thúc khí huyết nhưng vẫn không thể đâm vào được, bị Vô Niệm giữ chặt.
“Thử một chưởng của ta xem”.
Tay trái Vô Niệm bùng nổ chân nguyên, một chưởng đánh ra.
Thanh Dao đã đoán trước, cô ta bỏ qua thanh kiếm và giẫm đài chiến đấu để lùi về phía sau.
“Chạy đi đâu”.
Tốc độ của Vô Niệm nhanh hơn, cũng dùng một tay kết ấn, thực hiện một loại bí pháp giam cầm.
Thanh Dao lùi lại gặp phải trói buộc, còn chưa kịp đứng vững thì Vô Niệm đã ập tới trước mặt, ngón tay chạm vào mi tâm, chỉ một ngón tay nhẹ nhàng, không hề có ý sát phạt, hay có thể nói là hắn đã nương tay.
“Ta… Thua”, Thanh Dao cười khẽ, cũng nhận ra điều đó.
Cũng như Mục Thanh Hàn, cô ta có thể đánh đến vòng này cũng đã là vinh hạnh.
Một trận quyết đấu đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi Vô Niệm xuống đài còn cười hà hà với Tô Vũ, ý là: Ta nương tay đấy.
“Trẻ nhỏ cũng dễ dạy đấy”, Tô Vũ lau máu mũi một phen.
Tư Không Kiếm Nam bên cạnh cũng lau máu mũi, Vô Niệm lên đài đánh nhau thì hai người ở dưới này cũng bị đánh, bị tra tấn mặt mũi bầm dập, cũng tại hai cây gậy sắt kia dẫn đến huyết án này.
Từ đầu đến cuối Man Đằng vẫn đứng xem.
Cuối cùng vẫn không biết tại sao hai người họ lại bị đánh.
“Bớt chút thời gian phổ cập kiến thức cho tên này một chút”, Tô Vũ và Kiếm Nam hit một hơi thật sâu, nếu không ra đường dẫn theo tên này sẽ mất mặt lắm, đúng là một tên ngốc! “Mặc Đao, Đường Hạo, lên đài”, Ngô Huyền Thông ngáp một cái. Dứt lời, Mặc Đao bèn bước lên đài, âm thanh đáp lên, vẫn là khí chất bá đạo ngông cuồng đó.